XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sắc mặt của Hề nhị gia và Ngũ gia thay đổi.

Lời này hiển nhiên lão gia tử là khẳng định đại ca, không quan tâm đến bọn họ, nói rõ đã từ bỏ bọn họ.

Bọn họ không thể so sánh với đại ca cáo già này, nhưng dựa vào cái gì Hề Duệ ăn chơi trác táng, lại được coi trọng hơn bọn họ.

Trong lòng hai người đều có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Ở Lương gia cũng trình diễn một màn như vậy.

Chẳng qua Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ khác nhau, hắn ta mở miệng đã đồng ý với lựa chọn của phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Làm cho Lương lão gia tử và Lương Minh Thành đều kinh ngạc.

Lương lão nhịn không được hỏi: “Nếu không cháu cũng đi thi khoa cử, hoặc là ta sắp xếp một chức quan cho cho cháu?”

Ông ấy không nghĩ đến Tiểu lục nhà mình lại nhìn ra được chuyện này.

Lương Minh Thành cũng nghi ngờ, lúc trước vì ông ta không xem trọng nhi tử cho nên mới làm cho nhi tử làm một công tử ăn chơi trác táng?

Lương Hữu Tiêu lập tức lắc đầu: “Không cần, ta chỉ thích ăn nhậu chơi bời đếm tiền thôi.”

Lương lão gia tử: “...” Cháu trai này không thể cứu được nữa.

Lương Minh Thành: “...” Không phải ông ta không xem trọng, mà là hỗn trướng này bùn nhão không thể trát tường.

Lương lão gia tử xua tay: “Cháu vui là được.”

Dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu cháu trai có bản lĩnh, trong nhà tài nguyên cũng nhiều, Tiểu Lục không tự đi tranh thủ, ông ấy cũng không có khả năng ép hắn ta.

Ông ấy lại cổ vũ: “Lần này cháu kết bạn với bằng hữu không tệ, tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với Tiêu Hàn Tranh.”

Lương Hữu Tiêu gật đầu nói: “Vâng.”

Hắn ta lại cười hì hì: “Người ta nói trong nhà có người già như có một bảo vật, nhà chúng ta cũng vậy, nghe tổ phụ không sai.”

Lương lão gia tử cười ra tiếng: “Thằng nhóc thối, cháu đúng là tinh mắt.”

Người khác: “...”

Bọn họ đã hiểu tại sao lão gia tử và lão thái thái nói trong nhà hiếu thuận nhất chính là Tiểu Lục.

Không phải bọn họ không bằng Tiểu Lục, mà là không biết xấu hổ vuốt m.ô.n.g ngựa như tên hỗn đản này.

Lời buồn nôn như vậy, ngay cả bọn họ nghe cũng cảm thấy xấu hổ.

Phỉ gia cũng gần giống như vậy, Phỉ lão gia tử hỏi con trai và cháu trai của mình.

Đáp án của Phỉ Dục Triết làm Phỉ lão gia tử vô cùng hài lòng, do đó quyết định nhất định phải bồi dưỡng cháu trai quay đầu là bờ này.

Lúc này Phỉ Dục Triết cũng muốn đi con đường làm quan, vì thế ăn nhịp với lão gia tử.

Chuyện như vậy xảy ra không ít nhà, mấy lão cá già tất nhiên sẽ không cho người đi mượn sức Tiêu Hàn Tranh, mà lại để cho cháu trai mình thử đi kết giao.



Tiêu gia, Tiêu Nguyên Thạch tất nhiên cũng thuộc bộ phận ít người thông minh kia.

Sau khi nghe được sự lựa chọn của nhi tử, ông ta ngày càng hối hận, lúc trước nhất thời xúc động làm ra quyết định cắt đứt quan hệ.

Vì thế muốn làm chút chuyện cứu vãn, ít nhất cứu vãn mặt ngoài.

Thật ra Cát Xuân Như không có ánh mắt hiểu chuyện chính trị triều đình như vậy, vừa nghe phu thê Tiêu Hàn Tranh vào kinh, còn đi hoàng cung, trong lòng nàng ta đã khó chịu như bị kiến cắn.

Vì thể phân phó nha hoàn, lặng lẽ truyền lời cho ái thiếp của Tiêu Đại Lang.

Vậy là đêm đó, ái thiếp của Tiêu Đại Lang thổi gió bên gối.


Dáng vẻ ngưỡng mộ lại sùng bái, nói là muốn m gặp vị đường đệ này của Tiêu Đại Lang một lần.

Tiêu Đại Lang cũng mới biết được, thì ra chuyện ồn ào gần đây của kinh thành là do đường đệ của mình và Thời Khanh Lạc làm ra.

Nghe ái thiếp không ngừng khen Tiêu Hàn Tranh, trong lòng gã cảm thấy khó chịu.

Tiếp đó, lại nghe được dâng hạt giống tốt có thể lấy được rất nhiều ban thưởng, sợ từ đây Tiêu Hàn Tranh có thể thăng chức rất nhanh, gã vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, cũng muốn đi dính chút hào quang.

Đặc biệt là người bên cạnh càng ra sức xúi giục, sáng sớm hôm sau gã lập tức chạy đến viện tử của lão thái thái.

“Nãi nãi, Tiêu Hàn Tranh cùng nha đầu kia tới kinh thành.”

Tiêu Đại Lang nói việc này ra.

Đám người lão thái thái ngạc nhiên.

Ngược lại, gần đây bọn họ cũng nghe nói việc giống tốt trời ban, nhưng bởi vì nghĩ đến việc nhậm chức, cho nên không để ý lắm.

Đúng là không biết chuyện này là Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc gây ra.

Tiêu Đại Lang làm ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu nói: “Nãi nãi, phu thê Tiêu Hàn Tranh tới kinh thành, cũng không định đến Tiêu gia thăm Nhị thúc, hiếu kính nãi nãi và gia gia, thật quá đáng.”

Đây cũng là lời ái thiếp nói, không hiểu vì sao phu thê đường đệ không đến thăm hỏi phủ tướng quân.

Tiêu lão thái đen mặt: “Hai kẻ bất hiếu.”

Gần đây lão thái thái sống rất thoải mái ở phủ tướng quân, cho nên có chút bay lên trời.

Tiêu Đại Lang lập tức xúi giục: “Bọn họ không đến, chúng ta lập tức đi tìm đi.”

“Dâng giống tốt trời ban, chuyện tốt lớn như vậy, không thể để bọn họ hưởng một mình được, chúng ta cũng phải được thơm lây.”

Tiêu lão thái đồng ý: “Được, ăn sáng xong chúng ta đi.”

Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy nên đi tìm, loại chuyện tốt này không đi chiếm chút lợi ích, là kẻ ngu.

Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc và Hầu lão gia tử ăn sáng xong không bao lâu, nghe quản gia đến báo, đám người cũ Tiêu gia đến tìm.

Thời Khanh Lạc nghiền ngẫm cười nói: “Đến thật nhanh.”

Xem ra đám người cũ Tiêu gia, tám chín phần bị nữ nhân kia âm thầm lợi dụng làm vũ khí rồi.

Tiêu Hàn Tranh cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, để quản gia mời người vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi