XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Hắn ta nặng nề lắc đầu, chỉ tiếc kế hoạch hôm nay thất bại.

Đám người Hề Duệ ngồi xe ngựa phía sau cũng nghe thấy tiếng cười, không khỏi cùng nhau máy Tịch Dung.

Nữ ác bá này ỉ mình là nữ nhân, khẳng định lại chiếm được lợi ích từ Thời Khanh Lạc rồi, thật không công bằng.

Kinh thành, Đông cung.

Mạc Thanh Lăng đang đánh cờ với nam tử có dung mạo khí chất lạnh lùng.

Một lúc sau, hắn ta mở miệng nói: “Ta đã thua, kỹ năng đánh cờ của điện hạ lại tiến bộ.”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Lương Hoành Thần nhuộm ý cười: “Hy vọng lần sau trở lại, ngươi có thể đuổi kịp ta.”

Hai người đều lạnh lùng, nhưng Lương Hoành Thành càng có thêm một loại khí chất vương giả, mũi nhọn đều bị y thu liễm.

Mạc Thanh Lăng thì bình tĩnh, mang theo mũi nhọn.

Đúng lúc này, một người mặc đồ đen gõ cửa đi vào.

Mặc dù có Mạc Thanh Lăng nhưng người áo đen vẫn bẩm báo chuyện điều tr được của ngày hôm nay.

Đây là do thái tử ra lệnh, không cần giấu diếm trước mặt Mạc công tử.

Nghe được nhị hoàng tử thật sự chạy đến giả bộ bị ám sát bị thương, muốn tiếp cận Thời Khanh Lạc, Mạc Thanh Lăng sững sờ.

Lương Hành Thần phất tay, người mặc đồ đen nhanh chóng lui ra ngoài.

Y nhìn Mạc Thanh Lăng hỏi: “Rất ngạc nhiên?”

Mạc Thanh Lăng gật đầu, “Thật sự không ngờ Nhị hoàng tử lại sáng tạo khác người như vậy”

Lương Hành Thần chế nhạo, “Xưa nay hắn ta luôn thích dùng mỹ nam kế, lúc trước đều thành công.”

Y nghiền ngẫm lại nói: “Chẳng qua cách làm của Thời Khanh Lạc thật làm cho ta ngoài ý muốn.”

Mạc Thanh Lăng nói: “Thời Khanh Lạc không phải là một nữ nhân bình thường, quan hệ của nàng với Tiêu Hàn Tranh rất tốt. Sợ rằng Nhị hoàng tử phải thấy vọng.”

Hắn ta không thích thủ đoạn mỹ nam kế này chút nào.

Lương Hành Thần cười nói: "Ta hiếm khi nghe ngươi khen người ta. Xem ra có cơ hội, ta cũng muốn gặp phu thê Tiêu Hàn Tranh một chút."

“Hiện tại ngươi có quan hệ tốt với bọn họ, đoán chừng mấy huynh đệ của ta lại đứng ngồi không yên."

Mạc Thanh Lăng là biểu ca y, cũng là người mà y tin tưởng nhất.

Họ đã được định sẵn là cùng một sợi dây, Mạc Thanh Lăng cũng chưa từng che giấu chuyện gì với y.

Mạc Thanh Lăng cười, "Phu thê Tiêu Hàn Tranh không dễ dàng thu phục được. Lấy sự thông minh và sáng suốt của hai người bọn họ, không dễ theo phe ai đâu.”

Lương Hành Thần thưởng thức quân cờ trong tay: “Không về phe ai là được rồi”



Y thích những người thông minh.

Hoàng cung.

Hoàng đế ngồi trên cao, thờ ơ liếc nhìn tấu chương.

Tiêu Nguyên Thạch lại kinh hãi nhìn khẩu cung trên tay.

Mặc dù trong lòng ông ta đã chuẩn bị cho việc bị tra ra, nhưng lại không nghĩ rằng hoàng đế sẽ trực tiếp gọi người tới như vậy, ngay cả khẩu cung cũng đưa cho ông ta tự xem.

Sau khi xem xong, trên trán ông ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đắn đo một chút, Tiêu Nguyên Thạch hoảng hốt ngẩng đầu mở miệng: "Thánh thượng, Mặc Nghiên này là tên sai vặt bên cạnh thê đệ (đệ đệ của vợ) của thần, thần thật không nghĩ tới hắn ta sẽ chạy đi mua một sat thủ g.i.ế.c người."

Hoàng thượng dời mắt khỏi tấu chương: "Gã sai vặt của thê đệ ngươi và phu thê Tiêu Hàn Tranh có thù g.i.ế.c cha?"

Ngài tiếp tục chuyển đề tài, con ngươi lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Hoặc có thể gã là gián điệp của địch quốc, cố ý muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người dâng tặng hạt giống, vu oan cho trẫm."

"Để cho trong lòng trăm họ cảm thấy ngay cả người cống hiến hạt giống trời ban trẫm cũng bảo vệ không tốt, từ đó cho là trẫm không làm tốt vị trí hoàng đế này?"

Lần này sau lưng Tiêu Nguyên Thạch đều toát một lớp mồ hôi lạnh, trực tiếp quỳ xuống đất: "Hoàng thượng minh giám, có thể bảo Đại Lý Tự điều tra một xem thử người này có liên quan đến địch quốc hay không, thần không hề quen biết hắn ta."

Hoàng đế ý vị sâu xa nói: "Ngươi cảm thấy hắn ta là gian tế của địch quốc sao?"

Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút, thận trọng nói: "Thần không dám đoán bừa, chẳng qua là hoài nghi chuyện này là do thê đệ của thần sai khiến."

Trước khi bị truyền vào cung, ông ta đã có cảm giác xấu.

Chỉ là cũng may ông ta sớm đã chuẩn bị xong.

Từ đầu đến cuối ông ta không có để cho người của mình ra tay, mà là sắp xếp người thân tín bên cạnh Cát Xuân Nghĩa đi làm chuyện này.

Mặc dù đối phương là thân tín mà Cát Xuân Nghĩa tự mua được, nhưng lại là người ông ta an bài đưa đến bên cạnh đối phương.

Người nhà của Mặc Nghiên đều ở trong tay ông ta, từ đầu tới cuối đều là người của ông ta.

Bồi dưỡng Cát Xuân Nghĩa, ngoại trừ là vì thê tử, tất nhiên còn bởi vì đối phương có thể sử dụng được.

Nếu Cát Xuân Nghĩa hăng hái tranh giành, sau này có thể làm trợ thủ đắc lực của ông ta.

Bây giờ Cát Xuân Nghĩa vô dụng rồi, ông ta đương nhiên phải lợi dụng phế vật này.

Cho tới bây giờ ông ta chưa từng trực tiếp để lộ ra sơ hở, cho nên lúc muốn mua sát thủ đối phó với phu thê đại nhi tử, cũng không hề dùng người của mình.

Ông ta sắp xếp rất ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không tra đến người ông ta.

Cát Xuân Nghĩa là quân cờ mà ông ta vứt bỏ, ông ta nhiều nhất cũng chỉ chịu một ít trách nhiệm quản lý không chu toàn.

Hoàng đế nhướng mày: "Tại sao thê đệ của ngươi muốn mua sát thủ g.i.ế.c phu thê Tiêu Hàn Tranh, bọn họ có thù oán?"

"Hoặc là tại sao phải g.i.ế.c người dâng tặng hạt giống, chẳng lẽ hắn ta là gian tế của địch quốc?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi