XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Cả mặt Thời Khanh Lạc viết đầy hai chữ cạn lời: "Vị hoàng tử phi này của Tam hoàng tử, não bị úng nước à."

"Còn đặc biệtcngu xuẩn."

Nàng hỏi: "Chắc tam hoàng tử phi này không có kết quả tốt đúng không?"

Cho dù hoàng đế không thích hoặc là không vừa mắt nhi tử của mình, vậy cũng không cho phép nhi tử của mình bị người khác mưu hại.

Mấu chốt còn là một nữ nhân, tác quai tác quái ở giữa hai nhi tử của ngài, còn làm hại một người.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Hoàng thượng để nữ nhân kia đến trông coi hoàng lăng với Tam hoàng tử, người nhà nàng ta trực tiếp bị lục soát ra rất nhiều chứng cứ phi pháp và tham ô, sau đó cả nhà bị lưu đày."

"Chỉ là đám người nhà kia cũng không oan uổng, quả thật có làm một ít chuyện không tốt."

"Phụ thân và hai ca ca của Tam hoàng tử phi rất nuông chiều nàng ta, dù là nàng ta cố ý hại người, cũng ở phía sau quét sạch dấu vết cho nàng ta."

Thời Khanh Lạc tấm tắc: "Vậy thì đúng là trong nhà nuông chiều mà ra."

"Chỉ là khẩu vị của Tam hoàng tử, có phải quá đặc biệt rồi không?"

Lại có thể thích kiểu như vậy.

Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Tam hoàng tử do cung nữ sinh ra, từ nhỏ đã không được cưng chiều, còn thường xuyên bị cung nữ thái giám ức hiếp."

"Nghe nói có một lần bị bệnh, đúng lúc gặp phải Tam hoàng tử phi vào cung, sau đó nàng ta đã đưa lò sưởi trong tay cho hắn ta."

"Sau đó, có lẽ hắn ta đã trầm luân trong đó."

Cũng bởi vì một cái gọi là ấm áp, bị làm hại cả đời.

Cho nên có phải là ấm áp thật lòng hay không, còn phải nhìn rõ ràng mới được.

Thời Khanh Lạc cảm thấy chuyện của mấy người Tam hoàng tử, đều có thể quay thành một bộ phim truyền hình cẩu huyết.

Nàng hỏi: "Lúc nhỏ Tam hoàng tử phi đã có thể vào cung?"

Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Cô cô của nàng ta là phi tử trong cung."

"Cô cô của nàng ta không có hài tử, cho nên sau khi nàng ta gả cho Tam hoàng tử, vốn dĩ nhà bọn họ phải chuẩn bị nâng đỡ Tam hoàng tử, nhưng ai ngờ tới nàng ta lại tự mình làm trời làm đất chạy đi giúp Nhị hoàng tử."

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Lập tức nói: "Tam hoàng tử thích chính phi của mình như vậy, thật chỉ là vì một cái lò sưởi tay ấm áp sao?"

Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: "Nhà mẫu thân của Tam hoàng tử cũng là một phần nguyên nhân, nhưng thích chắc chắn là thật, bằng không sẽ không bị người bên gối tính kế bán đứng như vậy."

Nếu như không có tình cảm thật, làm sao có thể không phòng bị.

Điểm này hắn đã được lĩnh hội sâu sắc, dù sao cũng là vì rơi vào lưới tình, mới có thể để cho tiểu tức phụ biết chuyện của hắn.



Tất nhiên, Tam hoàng tử phi và tiểu tức phụ nhà hắn rõ ràng không giống nhau, hoàn toàn không thể so sánh.

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Ừ, vậy sau khi chúng ta xem xong kịch hay, lập tức trở về thôn Hạ Khê đi, đối với mấy thứ hoàng tử hoàng phi này, chúng ta cách xa chừng nào tốt chừng đó."

Tiêu Hàn Tranh đồng ý: "Được!"

Gần đây đã có mấy người của hoàng tử tới lấy lòng hắn, hắn cũng cảm thấy rất phiền.

Hai ngày trước Thời Khanh Lạc mới nói muốn tránh mặt hoàng tử, hôm nay ngay trên đường lại đụng phải Nhị hoàng tử.


Hôm nay Tiêu Hàn Tranh đi theo Hầu lão gia tử ra ngoài gặp bạn bè, một mình nàng ở nhà nhàm chán, nên một mình chạy đi dạo phố, nhìn xem có cơ hội buôn bán gì không.

Lúc này trên tay đang cầm một cái bánh nướng ăn.

Bên cạnh truyền đến một giọng nói nam nhân: "A, Thời nương tử!"

Thời Khanh Lạc nhìn sang thì thấy Nhị hoàng tử đang phong độ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn mình, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đứng bên cạnh hắn ta còn có một thiếu niên dung mạo khí chất bất phàm.

Thấy bộ dạng của thiếu niên và Nhị hoàng tử có vài phần giống nhau, suy đoán có thể là hoàng đệ của hắn ta.

Thời Khanh Lạc nở nụ cười xa cách, tùy ý cúi người: "Gặp qua Nhị hoàng tử."

Lương Hành Thiều cười nói: "Trên đường không cần hành lễ."

Hắn ta hỏi: "Sao ngươi lại đi một mình?"

Hôm nay hắn ta không sắp đặt cuộc gặp tình cờ này.

Thời Khanh Lạc cười nhạt nói: "Ta muốn một mình đi dạo."

Lần đầu tiên Lương Hành Thiều thấy đứng ở trước mặt mình, còn có nữ tử cầm bánh đứng ăn.

Nàng ăn không thô lỗ chút nào, nói xong thì cắn một ngụm, giống như chuột nhỏ ăn bánh, làm hắn ta cảm thấy hứng thú một cách khó hiểu.

Vậy là không nhịn được mời: "Chúng ta muốn đến trà lâu trước mặt ngồi một chút, ngươi có muốn đi cùng không?"

Thời Khanh Lạc cũng đã nhìn ra, hôm nay tên này không phải cố ý ngẫu nhiên gặp mình.

Nhưng mới gặp mặt đã mời mình đi uống trà, cũng quá lạ lùng.

Nàng lập tức lắc đầu: "Ta và Nhị hoàng tử không quen, nam nữ thụ thụ bất thân, cảm ơn ngài đã mời, nhưng ta không đi được."

"Ngại quá, là ta đường đột." Nhị hoàng tử cũng không ngạc nhiên khi Thời Khanh Lạc từ chối mình.

Hắn ta đã nhìn ra, nữ nhân này không giống như là đan lạt mềm buộc chặt, mà thật sự muốn cách xa mình, điều này làm cho hắn ta có chút khó chịu, cũng có một loại thể nghiệm mới lạ không nói lên được.

Dù sao trước giờ chưa từng có ai như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi