XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc không nhìn ra được đối phương đang nghĩ gì.

Xét về thân phận thì nàng thấp hơn đối phương một cái đầu, nàng chắc là bị choáng đầu nên mới có thể đi đối đầu với người ta.

Đến lúc đó mang tội danh bất kính với hoàng tử phi, có lý cũng biến thành vô lý.

Nàng cười sau đó làm động tác mời, "Được rồi, chỉ cần ngươi vui là được, vậy ngươi mua hết chỗ này đi."

Trong lòng bổ sung một câu: 'Ngươi ỷ thế h.i.ế.p người như thế, hoàng thượng có biết không'

Bây giờ nhường nhịn chỉ là tránh cho đối phương lấy thân phận chỉnh nàng.

Anh hùng phải biết chịu đựng những cái thiệt trước mắt.

Tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua lần chịu thiệt này.

Phục Văn Tranh không ngờ nữ nhân này lại nhát gan như vậy, trong lòng có chút tiếc nuối, tại sao không tranh cãi với ả, sao không chống đối lại ả?

Bằng không, làm sao ả có thể bảo cung nữ ra tay với nữ nhân này được.

Hiện tại đối phương nghe lời như vậy, ả cũng không tiện trực tiếp sai người tát vào mặt Thời Khanh Lạc.

Cho nên chỉ có thể kiêu căng nói, "Coi như ngươi thức thời."

Ả nhìn Thời Khanh Lạc một lượt từ trên xuống dưới, sau đó ghét bỏ nói: "Nơi này không phải là nơi để cho loại nhà quê như ngươi nên tới."

Thời Khanh Lạc bật cười, "Đồ nhà quê ta đây có ý tới kinh thành để dâng hạt giống trời ban cho hoàng thượng, nếu như ngươi thấy chướng mắt, vậy về sau đừng ăn."

Phục Văn Tranh khinh thường nói: "Ai hiếm lạ ăn cái loại hạt giống tốt này của ngươi."

Tiếp đó ả dặn chưởng quầy, "Nếu như về sau lại có mấy cái thứ nhà quê này đến đây, không được bán bất cứ thứ gì cho nàng ta."

Chưởng quầy nghĩ thầm trong lòng, cái người này đúng là rất thích ra oai, Tam hoang tử phi đúng là vừa điêu ngoa vừa bá đạo.

Nhưng lại không dám đắc tội, chỉ có thể căng da đầu nói: "Dạ!"

Thời Khanh Lạc cũng không tính đến phường thêu này mua đồ nữa, ý vị thâm thường nhìn Phục Văn Tranh, "Ngươi vui là được rồi."

Chỉ hy vọng sau này ngươi đừng hối hận về việc này.

Phục Văn Tranh còn tưởng rằng Thời Khanh Lạc đã chịu thua "Tất nhiên ta vui rồi."

Thời Khanh Lạc cong khóe miệng, "Vậy đồ nhà quê ta đây sẽ không ở lại nơi này nữa, làm chậm trễ thời gian của ngươi."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nàng muốn Phục Văn Tranh cảm nhận được cảm giác đánh vào bông là như thế nào.

Hiện tại Phục Văn Tranh rất muốn cho nha hoàn tát vào miệng tiểu tiện nhân này mấy cái.

Lúc này cũng không còn tâm trạng để mua đồ, ả nói với chưởng quầy mang đồ đưa đến phủ Tam hoàng tử, sau đó cũng rời đi.

Tưởng tượng đến việc Lương Hành Thiều nhìn về phía tiểu tiện nhân này bằng ánh mắt ôn nhu như nước, trong lòng ả đã cảm thấy khó chịu.

Vì thế ả phân phó nha hoàn, "Bây giờ ngươi đi tìm người, lột sạch quần áo nữ nhân kia ra, sau đó ném ra ngoài đường."



Chỉ là một thôn phụ thôi, ả có rất nhiều thủ đoạn làm đối phương phải khóc.

Trần trụi ở trên đường bị người ta nhìn thấy, tiểu tưởng công tú tài của tiểu tiện nhân kia chắc chắn sẽ bỏ nàng.

Như vậy Lương Hành Thiều sẽ không còn cảm thấy hứng thú với thôn phụ này nữa.

Nha hoàn cũng không phải lần đầu tiên xử lý nữ nhân dám câu dẫn Nhị hoàng tử, "Dạ vâng."

Bởi vì Thời Khanh Lạc mới chạm mặt với Tam hoàng tử phi, hiện tại cũng không còn hứng thú đi dạo phố.

Nàng quay lại chuẩn bị về chỗ ở.

Đi một lúc, con đường phía trước đột nhiên có người đánh nhau chặn đường

Thời Khanh Lạc cũng không hứng thú đi xem những chuyện như vậy, vì thế hỏi đường, nghe được ngõ nhỏ bên cạnh có một con đường có thể vòng trở về.

Nói lời cảm tạ xong, nàng cất bước đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ ít người qua lại, đi được nửa đường bỗng nhiên xuất hiện mấy nam nhân có dáng vẻ lưu manh.

Trong số đó có một người trực tiếp nhìn về phía Thời Khanh Lạc cười nói: "Tiểu nương tử lớn lên cũng không tệ, hay là bồi mấy ca ca đây đi chơi một chuyến đi?"

Thời Khanh Lạc nhìn ánh mắt đối phương, thấy rõ mấy người này tới đây là có mục đích.

Nàng trực tiếp mở miệng, "Ai sai các ngươi tới?"

Đây cũng chỉ là một phép thử.

Nhưng sau nghe xong trên mặt ba tên kia lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, hoặc là do nàng đoán đúng.

Nam nhân vừa rồi mở miệng nhướng mày, "Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà ai sai chúng ta tới?"

"Chính là gặp được trên đường thôi."

"Sao vậy, mấy ca ca đây mang ngươi đi theo chơi."

Gã ta uy h.i.ế.p nói: "Mấy chúng ta mà dùng sức mạnh, sợ rằng ngươi sẽ bị thương."

Thời Khanh Lạc lười nói nhảm với bọn họ, "Vậy các ngươi thử động tay động chân đi."

Ba người đều ngẩng người, "Đây vẫn là lần đầu tiên các ca ca đây nghe thấy yêu cầu như vậy đấy."

"Được, chúng ta thỏa mãn ngươi." Nói xong lập tức duỗi tay tới muốn bắt Thời Khanh Lạc.

Một lát sau, ba tên này nằm ôm bụng lăn lộn dưới đất.

Thời Khanh Lạc dùng chân đạp lên sườn mặt tên nam nhân dẫn đầu kia.

Giả vờ vươn bàn tay thò vào trong tay áo, lại lần nữa lấy ra, trong tay có thêm một d.a.o phẫu thuật sắc bén.

Đây là trước kia nàng hay cầm luyện chơi, sau đó ném ở trong không gian.

Dao phẫu thuật ở trong tay nàng không ngừng chuyển động làm người xem hoa cả mắt.

Ba gã nam nhân nằm trên đất sợ tới mức nuốt nước miếng ực ực.

Nữ nhân này đáng sợ quá!!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi