XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc liếc nhìn hắn một cái: "Huynh suy nghĩ nhiều rồi, ta nói là chúng ta có thể viết những đề tài khác."

"Ví dụ như tu tiên." Ở hiện đại nàng xem qua không ít tiểu thuyết tu tiên và phim ảnh.

Không cần sao chép của người khác, nàng cảm thấy mình có thể nghĩ ra không ít nội dung vở kịch, chưa ăn qua thịt heo cũng biết heo chạy mà.

Trước kia nàng chưa từng yêu đương, cho nên nếu muốn sống thử với Tiêu Hàn Tranh, dù sao trước tiên phải có tiếng nói chung đã, như vậy tình cảm mới có thể phát triển được.

Nếu như cùng làm một việc, vậy dễ dàng có đề tài nói chuyện, sống chung cũng sẽ tự nhiên hơn.

Lúc này nàng mới đề nghị Tiêu Hàn Tranh thử viết thoại bản một chút.

Thời niên thiếu nàng là học bá giáo bá, những nam nữ bạn học quậy phá đều bị nàng đánh một trận, cho nên không có con trai náo dám theo đuổi nàng.

Lúc lên đại học, trái lại người theo đuổi rất nhiều, nhưng đáng tiếc nàng lại không vừa ý người nào.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng đi ngược lại ý của cha mẹ, chẳng những không đi làm ở công ty, trái lại vào viện nghiên cứu nông nghiệp.

Sau đó tâm tư đều đặt trong việc nghiên cứu, không có thời gian và tinh lực nói chuyện yêu đương.

Tiêu Hàn Tranh ngẩng ra, "Tu tiên?"

Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, ví dụ như nhân vật chính là một thiếu niên nông thôn, đột nhiên có một ngày lấy được kỳ ngộ, sau đó bước lên con đường tu tiên."

Tiêu Hàn Tranh đã cảm thấy hứng thú, "Nàng cẩn thận nói thử xem, đề tài này, ta có thể viết."

Đề tài này hắn có thể tiếp nhận được, còn chuyện tình yêu thư sinh tiểu thư hoặc là thư sinh với yêu tinh gì đó, hắn thật sự không có cách nào viết nổi.

Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh nói chuyện một lúc lâu.



Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, lúc này hai người mới dừng lại. Thời Khanh Lạc mở cửa, chỉ thấy Tiêu mẫu ôm chăn đi vào.

Tiêu mẫu cười ôn nhu với Thời Khanh Lạc: "Tranh Nhi đã tỉnh rồi, buổi tối cũng không cần nương và Bạch Lê, nhị lang gác đêm nữa, nương ôm chăn của con đến."

Ở trong mắt Tiêu mẫu, hai người đã thành thân, tất nhiên phu thê phải ở chung một chỗ.

"Được, cảm ơn nương." Thời Khanh Lạc cũng biết ý của bà.


Hơn nữa trong nhà này cũng không có phòng khác có thể ở được.

Đây vốn là nhà cũ của Tiêu gia, cũng chỉ có hai phòng mà thôi.

Lúc đầu Tiêu mẫu dẫn theo nữ nhi ở một phòng, Tiêu Hàn Tranh và nhị lang ở chung một phòng.

Trước một ngày nàng gả đến, Tiêu mẫu mời người ngăn phòng của mình và nữ nhỉ ra thành một phòng nhỏ để cho Nhị lang vào ở.

Thời Khanh Lạc cũng không có khả năng đi chen chúc với đám người Tiêu mẫu, càng không thể ủy khuất chính mình đi đến phòng chứa củi được.

Dù sao bây giờ nàng và Tiêu Hàn Tranh đã thành thân, mặc dù không bái đường, nhưng đã có giấy hôn thú, cũng tương đương với giất kết hôn thời hiện đại.

Nếu là phu thê, còn đang thử sống chung, mặc kệ sau này có hòa ly hay không, ở chung cũng không có vấn đề gì.

Dù sao trước khi nàng chưa đồng ý, Tiêu Hàn Tranh cũng không thể làm gì đó với nàng, nếu không nàng sẽ đánh vỡ đầu hắn.

Nụ cười trên mặt Tiêu mẫu càng sâu hơn: "Người một nhà không cần khách khí."

Tiêu Hàn Tranh không ngờ Thời Khanh Lạc lại đồng ý ở cùng một phòng với mình

Lại nghĩ, đúng là trong nhà không còn nơi có thể ở được nữa, với tính cách không để mình chịu ủy khuất của nàng, sẽ không đi ngủ ở phòng chứa củi.

Chẳng qua nếu nàng muốn ngủ phòng chứa củi, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi