XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tịch Dung nghe Thời Khanh Lạc nói lập tức cảm thấy choáng váng.

Nàng ấy chớp chớp mắt: “A, ngươi muốn vào cung cáo trạng?”

Tại sao nàng ấy lại không nghĩ ra cách này chứ?

Thời Khanh Lạc cười nói: "Khoảng cách giữa thân phận của ta và nàng ta quá lớn, nếu cứ cố chấp tự đối phó sẽ rơi vào thế hạ phong.”

Nhiều khi, không thể luôn điệu thấp, phải bộc lộ sức mạnh ra cho người khác thấy, muốn động đến bọn họ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Nàng đến kinh đô phủ doãn báo án, các gia tộc có tin tức linh thông sẽ nhanh chóng biết được.

Có lẽ những người này đang chờ xem, rốt cuộc nàng có phản kích hay không, hay là cứ chịu đựng như vậy.

Đoán chừng rất nhiều người cho rằng nàng sẽ cam chịu.

Nhưng nếu nàng thực sự cam chịu thì sau này nhiều người sẽ khinh thường và cho rằng nàng rất dễ bắt nạt.

Vì vậy phản công là điều không thể tránh khỏi.

Phải đánh lại thật đẹp, phải cho những người có thế lực này ở kinh thành thấy phu thê họ không dễ đối phó.

Có lẽ mọi người cảm thấy nàng không nên cứng rắn như vậy, nhưng nàng nghĩ, mình phải cứng rắn lên.

Có chuyện có thể nhượng bộ, nhưng cũng có chuyện không thể nhượng bộ được.

Nếu bị ép không thể điệu thấp, vậy cứ ngẩng cao đầu mà đi.

Hiện tại nàng phải đắp nặn một hình tượng không dễ gây sự, cũng phải cảm ơn Tam hoàng tử phi ác độc kia, vì đã cho nàng cơ hội này.

Tịch Dung vỗ tay cười: “Được, nói về việc ỷ thế h.i.ế.p người, tất nhiên Thánh Thượng có quyền lên tiếng nhất.”

Nàng ấy hỏi: “Không thì để ta vào cung cáo trạng?”

Nếu Lạc Lạc tự mình đi cáo trạng, không biết hoàng cữu cữu với các đại thần khác có thể cho rằng nàng không biết thân biết phận nắm lông gà mà xem như lệnh tiễn hay không.

Rốt cuộc, phần thưởng đã được cho rồi.

Dù sao Phụ Văn Tranh cũng là chính phi của hoàng tử, nếu cứ đòi hoàng đế công khai hình phạt, hoàng gia cũng sẽ mất thể diện

Tất nhiên nhiên, với tính khí của hoàng cữu cữu ngài nhất định sẽ quản.

Nhưng về sau sẽ không coi trọng Lạc Lạc nữa.

Thời Khanh Lạc lắc đầu cười: "Không cần, làm phiền ngươi giúp ta chuyển lời tới Thánh Thượng, ta còn muốn dâng một công thức có lợi cho dân cho nước lên."

Vốn dĩ, nàng định đợi Mạc Thanh Lăng đã tìm thấy và khai thác được quặng sắt, sau đó đưa ra phương pháp luyện thép lên, như vậy sẽ không quá bắt mắt.

Bây giờ xem ra chỉ có thể trực tiếp lấy ra trước trình lên Hoàng đế.

Đồng thời cho Hoàng đế biết rằng giá trị của nàng vẫn chưa hết. Bây giờ nàng có thể tặng ngô và nghĩ ra công thức luyện thép. Trong tương lai cũng có những công thức khác.

So với một Tam hoàng tử phi chỉ biết độc đoán và bắt nạt người khác, Hoàng đế biết lựa chọn bên nào là quan trọng hơn.

Tịch Dung luôn biết trong đầu Lạc Lạc có rất nhiều thứ, cho nên lúc này nàng ấy không nghi ngờ gì.

“Được rồi, chúng ta vào cung ngay bây giờ.”

“Trước tiên ngươi có thể ở chỗ ta trong cung, chờ khi Hoàng cữu cữu thông báo, ngươi có thể trực tiếp đến đó.”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được!”

Vì thế hai người ngồi xe ngựa vào trong cung.

Đúng như dự đoán của Thời Khanh Lạc, tin tức nàng báo quan đến kinh đô phủ doãn nhanh chóng lan truyền, chỉ cần những người thạo tin đều biết về nó.

Lúc này, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử vẫn đang uống trà nói chuyện phiếm.

Nghe thuộc hạ báo cáo chuyện này, Lương Hành Thiều lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.

“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, sao ả dám làm chuyện này.”

Hắn ta thực sự tức giận.



Hắn ta còn đang nghĩ đến việc mượn sức Thời Khanh Lạc, Phục Văn Tranh lại dám kéo chân hắn ta.

Sau khi tiếp xúc với nàng hai lần, hắn ta thấy Thời Khanh Lạc là một người rất thông minh.

Việc Phục Văn Tranh từng thích hắn ta không phải bí mật lớn gì, ít nhất Tịch Dung chắc chắn biết.

Chỉ cần Thời Khanh Lạc nghe Tịch Dung nói, cũng có thể đoán ra được Phục Văn Tranh làm chuyện này là vì hắn ta.

Đừng nói đến chuyện mượn sức, chưa kết thù đã tốt lắm rồi.

Lương Hành Ngọc cũng nói không nên lời: “Phục Văn Tranh này quá hung ác, thế mà cũng dám làm loại chuyện này.”

“Hơn nữa chẳng lẽ ả không coi chuyện hạt giống vào trong mắt?”

“Hạt giống tốt trời ban xuất hiện kịp thời, giúp phụ hoàng giải quyết vấn đề. Nếu thực sự Thời Khanh Lạc bị cởi quần áo và ném ra đường."


“Nếu nàng không thể chịu được sự xúc phạm này rồi tự sát, đủ loại quan lại sẽ nghĩ như thế nào? Họ sẽ nghĩ Hoàng gia chúng ta ức h.i.ế.p người quá đáng."

“Bá tánh sẽ nghĩ như thế nào? Người tặng hạt giống bị ép phải tự sát, sau này nếu tìm được thứ tốt thì ai dám dâng lên? "

Sau đó hắn ta thở dài: “Nhị ca, mắt nhìn của huynh với Tam ca thật có chút mù!”

Sắc mặt Lương Hành Thiều tối sầm lại: “Vốn dĩ ta không thích ả, hồi đó chỉ nghĩ chơi vui, sau khi tiếp xúc, ai ngờ bị ả quấn lấy. "

“Tam đệ mới thật sự bị mũ, không biết đệ ấy thích cái gì ở nữ nhân xấu xa ngu ngốc này."

Hồi đó, nghe tin tam đệ để ý Phục Văn Tranh, đúng là hắn ta có ý cướp người.

Xét cho cùng, nền tảng gia đình của Phục Văn Tranh vẫn rất hữu ích đối với các hoàng tử.

Ai ngờ chỉ qua hai lần tiếp xúc, hắn ta phát hiện người như vậy không thích hợp làm hoàng tử phi, hành vi ngang ngược độc đoán, lòng dạ hẹp hòi, cưới về nhà nhất định là tai họa.

Vì vậy hắn ta dứt khoát chọn một thứ nữ của thế gia khác làm hoàng tử phi.

Quả nhiên, hoàng tử phi của hắn ta là người có đức độ và năng lực, nàng ấy quản lý phủ hoàng tử tốt đến mức hắn ta không cần lo lắng, cũng không hà khắc với trắc phi và thê thiếp.

Nếu là Phục Văn Tranh làm Nhị hoàng tử phi, không chừng hậu viện của hắn ta sớm đã trở thành mớ hỗn độn, có khi còn có người c.h.ế.t nữa.

Không thấy Tam đệ chưa từng nạp thiếp sao, bao nhiêu cung nữ của Tam đệ từng giáo dưỡng đều bị Phục Văn Tranh gả hết cho mã phu.

Trước kia hắn ta cười trên đau khổ của người khác, nhưng bây giờ Phục Văn Tranh vì hắn ta mà đi gây sự với Thời Khanh Lạc, hắn ta không vui vẻ chúng ta, trái lại ngày càng ghét nữ nhân đó.

Lương Hành Ngọc đồng tình nhìn nhị ca: "Lần này huynh bị ả ta hại rồi.”

“Đúng rồi, Thời Khanh Lạc cáo trạng kinh đô phủ doãn, có phải đã quá ngây thơ rồi không, cho rằng chỉ như vậy là có thể đẩy ngã Phục Văn Tranh?”

Đánh giá của Nhị huynh về Thời Khanh Lac có phải quá cao không?

Rốt cuộc, cho dù kinh đô phủ doãn không thiên vị, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ là nha hoàn bên cạnh Phục Văn Tranh đứng ra nhận lỗi.

Gióng trống khua chiêng lớn như vậy, cuối cùng chỉ có nha hoàn bị vứt bỏ, còn làm cho Phục Văn Tranh thêm ghi hận, mất nhiều hơn được.

Lương Hành Thiều vuốt ve chén trà trong tay: “Có lẽ nàng có hậu chiêu?”

Đúng lúc này, có người tới báo tin Thời Khanh Lạc và Tịch Dung ngồi xe ngựa vào cung.

Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử sững sờ.

“Thời Khanh Lạc thực sự muốn đến hoàng cung cáo trạng?”

Lương Hành Ngọc lắc đầu nói: “Nếu nàng dùng vấn đề dâng hạt giống để cáo trạng, đúng là phụ hoàng sẽ đứng về phía nàng, nhưng như vậy sẽ bị thiệt, công lao lớn như vậy sẽ không còn nữa."

“Phụ hoàng không thích người ta lấy công làm ầm ĩ."

Bên cạnh đó, đối tượng cáo trạng chính là con dâu hoàng gia, chuyện ổn ào ra hoàng gia cũng sẽ xấu hổ.

Giữ lấy công lao, sau này cầm đi chỉnh Phục Văn Tranh sẽ có lợi hơn nhiều.

Còn không bằng xúi giục Tịch Dung đánh Phục Văn Tranh một trận.

Có phải Thời Khanh Lạc bị ngốc không? Nàng quên rằng Tiêu Hàn Tranh vẫn còn muốn thi khoa cử nhập sĩ sao?

Lương Hành Thiều lại cau mày: “Taluôn cảm thấy có lẽ không đơn giản như vậy."

Hắn ta nói thêm: "Đương nhiên, nếu Thời Khanh Lạc chỉ như vậy, cũng không đáng để mượn sức nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi