XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Đại thái giám hầu hạ Hoàng đế lập tức tiến lên nhận lấy tờ giấy trong tay Thời Khanh Lạc.

Sau đó chuyển giao tới trong tay Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn xem, hô hấp đột nhiên có chút ngưng trọng.

Sự cải tiến và quá trình tinh luyện ra sắt, ngài xem cũng không hiểu hết, nhưng có thể xem hiểu đoạn kết luận cuối cùng.

Cái phương pháp luyện sắt này chỉ cần thành công, chẳng những có thể tăng lượng sắt tinh luyện, còn cải thiện đáng kể độ cứng và tính dai của sắt.

Quá hoàn hảo để làm vũ khí.

Bởi vì có xi măng và chuyện hạt ngô lúc trước, cho nên Hoàng đế tin tưởng phương pháp luyện sắt này có thể làm được, hơn nữa tám chín phần mười có thể thành.

Trong lòng Hoàng đế sinh ra một chút kích động hỏi: “Ngươi biết luyện sắt sao?”

Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Không biết.”

“Cho nên Bệ hạ vẫn nên cho một số người có chuyên môn am hiểu về phương diện này tới xem thử.”

Chuyện luyện sắt này nàng thật sự không biết làm, ở hiện đại nàng cũng chưa từng thử luyện sắc lần nào.

Đây là một phương pháp luyện sắc tương đối phù hợp với trình độ sản xuất và kỹ thuật hiện tại mà nàng tìm ra được trong 《 xuyên qua bảo điển 》.

Hoàng đế thấy bộ dạng Thời Khanh Lạc không giống như nói dối, nhưng ngài cũng không thất vọng quá nhiều.

Hoàng đế lại hỏi: “Hôm nay ngươi tới dâng phương pháp luyện sắt này, có lẽ là muốn ban thưởng gì đó điì?”

Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: “Dân phụ chỉ thỉnh bệ hạ ban cho một cái công đạo.”

Trước mặt một vị Hoàng đế sắc sảo như vậy, không cần thiết phải che giấu điều gì.

Hoàng đế mỗi ngày đều phải ứng phó với đám cận thần cáo già kia, phỏng chừng cũng đã phát phiền rồi.

Cho nên nàng chuẩn bị ở trước mặt Hoàng đế thiết lập một hình tượng con người ngay thẳng.

Hoàng đế không cảm thấy ngoài ý muốn, bật cười: “Nếu như không có chuyện kia xảy ra, có phải hôm nay ngươi sẽ không chuẩn bị tới dâng phương pháp luyện sắt này?”

Thời Khanh Lạc không chút do dự gật đầu, “Bệ hạ thật anh minh, ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.”

Hoàng đế: “……” Ở trước mặt ngài mà có thể nói chuyện thẳng thắn như vậy, là lần đầu tiên ngài nhìn thấy.

Nếu đổi thành người khác bị Hoàng đế hỏi như vậy, khẳng định đều sẽ lập tức giải thích mình là muốn tới dâng phương pháp luyện sắt, sẽ không thừa nhận ngay thẳng như vậy.

Mấu chốt là còn cố ý nịnh nọt Hoàng đế.

Nhìn vẻ mặt tiểu cô nương lộ ra vài phần quật cường lại có chút sợ hãi, lúc nhìn về phía ngài lại mang theo ánh mắt tín nhiệm sùng bái.

Hoàng đế có chút dở khóc dở cười, “Ngươi là người rất thành thật.”

“Ý ngươi là nếu không có chuyện kia, ngươi sẽ không dâng phương pháp này lên?”



Thời Khanh Lạc trả lời đúng sự thật: “Chuyện này thì không có, vốn dĩ dân phụ muốn chờ đến khi trở về huyện Nam Khê, chờ cho vụ hạt ngô bớt nổi bật, mới lại lấy phương pháp luyện này giao cho Mạc tri huyện, nhờ Mạc tri huyện giúp đỡ dâng cho bệ hạ.”

Hoàng đế sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Vì sao lại như vậy? Sao ngươi không trực tiếp dâng lên cho trẫm?”

Thời Khanh Lạc nói: “Cây cao đón gió, dân phụ cũng là sợ mới vừa dâng xong hạt ngô, lại tới dâng phương pháp luyện sắt sẽ quá nổi bật, dễ bị người ta nhớ thương.”

“Cho nên dân phụ nghĩ cố gắng khiêm tốn một chút, chờ đến khi bớt nổi bật, lại nhờ Mạc huyện lệnh dâng lên phương pháp luyện sắt, như vậy sẽ đỡ gây chú ý hơn.”

Ánh mắt Hoàng đế lộ ra tia ý cười, “Vậy hiện tại tại sao không muốn tiếp tục khiêm tốn nữa?”

“Bởi vì chuyện xảy ra hôm nay mà ngươi đến dâng phương pháp luyện sắt này, như vậy sẽ càng nổi bậc hơn.”


Lúc này Thời Khanh Lạc làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, “Không còn cách nào, muốn chú ý thì cứ chú ý đi, còn tốt hơn bị người ta khi dễ.”

Ta chính là người ngay thẳng như vậy đấy.

Hoàng đế cảm thấy thật mới lạ với tính tình ngay thẳng của Thời Khanh Lạc.

Tiểu cô nương này thực sự dám ở trước mặt ngài nói ra tất cả lời trong lòng.

Hoàng đế nửa đùa nửa thậti: “Ngươi không sợ trẫm sẽ mặc kệ chuyện này, ngược lại trách cứ ngươi sao?”

Trong mắt Thời Khanh Lạc tràn đầy nghiêm túc tín nhiệm nhìn Hoàng đế, “Dân phụ cảm thấy bệ hạ sẽ không như vậy.”

Hoàng đế lập tức thấy hứng thú, “Vì sao mà ngươi cho rằng trẫm sẽ không như vậy?”

Thời Khanh Lạc lập tức mở ra chế độ nịnh nọt Hoàng đế, “Bởi vì Bệ hạ là minh quân.”

“Lúc trước dân phụ còn chưa tới kinh thành, đã nghe được rất nhiều bá tánh nói rằng Bệ hạ rất tốt.”

“Từ khi Bệ hạ đăng cơ tới nay, miễn giảm thu thuế, xây dựng thuỷ lợi, trừng trị tham quan, bá tánh không hề bôn ba lưu vong, đều có chỗ sống an cư lạc nghiệp.”

“Hiện tại đời sống của bá tánh đã tốt hơn so với tiền triều, bá tánh đều mang hy vọng và chờ đợi vào tương lai, mọi người đều tin tưởng dưới sự chăm lo của bệ hạ, bá tánh chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

“Sau khi dâng hạt giống gặp được bệ hạ, dân phụ cảm thấy bệ hạ rất có uy nghiêm, đồng thời cũng có một loại cảm giác thân thiết.”

“Bệ hạ thân thủy vạn cơ, quy củ nghiêm trị, trong mắt chẳng những có giang sơn Đại Lương, còn có bá tánh chúng ta, đây chính là phúc khí của con dân Đại Lương.”

“Chính là vì ngài là một Hoàng đế tốt, luôn yêu dân như con.”

“Cho nên dân phụ mới cả gan, hôm nay tiến cung dâng phương pháp, cũng hy vọng dùng phần công lao này đổi một cái công đạo.”

Thân là Hoàng đế, đương nhiên thích nhất là nghe người khác nhớ kỹ chuyện mà ngài đã làm.

Cho nên lời Thời Khanh Lạc nói, tất cả đều là nói lời trong lòng Hoàng đế.

Từ khi ngài đăng cơ tới nay ngài không hề dám chểnh mảng, chẳng những hy vọng ổn định giang sơn Đại Lương, còn hy vọng con dân chính mình có thể an cư lạc nghiệp.

Ý cười trong mắt Hoàng đế càng đậm, “Ngươi có thể tiếp tục nói, dỗ trẫm vui vẻ.”

Thời Khanh Lạc dùng ánh mắt chân thành, “Bệ hạ, dân phụ nói đều là lời thật lòng.”

“Dân phụ là người thành thật, chưa bao giờ lừa gạt người khác.” Mau xem ánh mắt chân thành tha thiết của ta đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi