XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Người của ông ta phái đi tìm hiểu đã quay trở lại. Thần y thật sự đã chết. Chỉ có một đồ đệ duy nhất là Tiêu Hàn Tranh.

Lấy tính tình của nhi tử ông ta, sẽ không có khả năng khám bệnh cho thê tử của ông ta.

Ông ta đã hơn ba mươi, về sau vẫn hy vọng trong phủ tướng quân có nhi tử khác kế thừa.

Lại nhìn nhìn Liễu Như đang ngất xỉu, có chút động lòng.

Ông ta cố gắng thở dài: ”Được, vậy mang Liễu Như về phủ Tướng quân đi.”

“Người đã không còn trong sạch, ta sẽ phụ trách.”

Ông ta không muốn chạm vào đám thiếp mà mẹ ruột chuộc từ trong thanh lâu, nhưng đối với Liễu Như lại không hề phản cảm.

Thê tử không thể sinh ra hài tử. Có Liễu Như, cũng coi như là một biện pháp.

Về sau mang hài tử đến đưa cho thê tử nuôi dưỡng là được rồi.

Cát Xuân Như không thể tin nổi, nhìn Tiêu Nguyên Thạch, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, “Chàng, chàng thật lòng muốn đưa nữ nhân này về phủ sao?”

Nhìn bộ dạng này của Cát Xuân Như, trong lòng Tiêu Nguyên Thạch có chút đau lòng.

Nhưng vẫn nói: “Bằng không thì sao?”

“Ta cùng nàng ta chỉ mới quen biết, chưa từng vượt quá giới hạn giữa nam và nữ.”

“Thậm chí người ta còn nhờ ta tìm cho một gia đình trong sạch để gả đến.”

“Nhưng hôm nay nàng lại đã chủ động dẫn người tới huỷ hoại trong sạch của người ta, ta còn không mang người trở về, thì người ta phải làm người như thế nào.”

Ông ta lại nói tiếp: “Nàng xem, vì giữ gìn trong sạch mà người ta đã phải đ.â.m đầu vào tường, nếu để người ở đây, chính là muốn ép c.h.ế.t người ta.”

Cát Xuân Như cất giọng the thé nói: ”Nàng ta lừa chàng đó, nàng ta hoàn toàn không có khả năng gả cho nam nhân trong sạch.”

“ Nữ nhân này là do phu thê Tiêu Hàn Tranh phái tới muốn câu dẫn chàng.”

Nàng ta dám khẳng định là do phu thê Tiêu Hàn Tranh mà ra.

Nàng ta khẳng định cái đám c.h.ế.t tiệt Tiêu lão thái cũng do tiểu tiện nhân Thời Khanh Lạc xúi giục tới phá đám.

Tiêu Nguyên Thạch nghe được những lời nàng ta nói, sắc mặt thâm trầm: “Ta thấy hôm nay nàng đã bị bệnh, không cần nói bậy nữa.”

Hiện tại, người ở kinh thành còn chưa biết quan hệ giữa ông ta và Tiêu Hàn Tranh, ông ta cũng không muốn tuyên dương ra ngoài.



Cát Xuân Như lòng đau như cắt, lệ rơi đầy mặt, ”Chàng lại nói ta bị bệnh, ta không phải nói bậy đoán bừa đâu.”

“Nữ nhân này tên thật là Đào Liễu, là đi ra từ thanh lâu, là do phu thê Tiêu Hàn Tranh sắp xếp đến.”

Lời nói làm Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày.

Tiêu lão thái thấy dáng vẻ này của nhi tử, trong lòng căng thẳng một chút.

Cũng không thể để nhi tử làm thất bại kế hoạch đưa người về phủ.

Bà ta lập tức chống nạnh nói: “Ta nhổ vào, đồ đàn bà độc địa, người ta rõ ràng gọi là Liễu Như, Đào Liễu là do ngươi tự đặt ra đi.”

“Trái lại ngươi đối với thanh lâu kia thật sự rõ ràng nha, không lẽ năm đó ngươi từ chỗ đó bước ra? Cho nên thấy ai cũng đều giống như cùng một loại người.”

Cát Xuân Như bị lời nói này làm nhục không nhẹ: "Lão thái thái, ta tôn trọng ngài là bà bà của ta, nhưng ngài cũng không thể làm nhục ta như vậy."

Tiêu lão thái cười lạnh: "Ngươi là ngoại thất, còn cố ý sảy thai vu hãm vợ cả, nói động một chút lại khóc lóc, gạ gẫm, ngươi có thể ở chỗ sạch sẽ nào, ta nhục nhã ngươi chỗ nào."

"Lời của lão nương nói đều thật."

"Ngài ngài…" Cát Xuân Như tức đến mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.

Khuôn mặt Tiêu Nguyên Thạch càng tái hơn: "Nương, ngài đang nói gì vậy?"

Sao lão thái thái lại không giữ được miệng, loại chuyện như vậy cũng nói ra.

Ông ta vẫn luôn muốn che giấu.

Tiêu lão thái trừng mắt nhìn ông ta: "Ta nói bậy cái gì, ngươi vì nữ nhân này, hòa ly với nguyên phối, lại đoạn tuyệt quan hệ với nhi tử nhi nữ của mình, chẳng lẽ là giả?"

"Loại chuyện này không có gì phải che dấu, cũng không phải lỗi của ngươi, đều là nàng ta ép buộc ngươi."

Bà ta thẳng thắn, mạnh mẽ nói: "Nếu hôm nay không nói ra, về sau nàng ta lại càng làm loạn thêm, lúc đó mọi người biết, càng mất mặt hơn."

Trong lòng bà ta vẫn luôn ám chỉ mình, bà ta cũng là vì muốn tốt cho nhi tử, đúng vậy, chính là muốn tốt cho nhi tử.

Đây là do Thời Khanh Lạc dạy, lúc cảm thấy khó khăn trong việc lựa chọn, hãy không ngừng ám chỉ bản thân.

Quả nhiên, nghĩ là tốt cho nhi tử nên bà ta cũng không chột dạ nữa.

Tiêu Nguyên Thạch thật ngất đi, cắn răng nói: "Về phủ tướng quân lại nói."

Đột nhiên ở cửa có người hỏi: "Vừa rồi Tiêu Hàn Tranh mà phu nhân tướng quân nói, có phải là tướng công của Thời nương tử hiến giống tốt không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi