XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Đào Liễu thấy thế cố tình thể hiện bộ dạng vẫn muốn rời đi: “Nhưng ta vẫn muốn rời khỏi phủ tướng quân, ta ở chỗ này, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh ngài.”

“Ta thật sự chỉ là coi ngài như bằng hữu, chỉ cần phu nhân không trách ngài, hai người có thể hòa hảo, ta an tâm rồi.”

Ngay cả nàng ta nghe những lời mình nói cũng có chút nổi da gà, chẳng qua , lời này đúng là rất thú vị.

Nhìn bộ dạng Tiêu Nguyên Thạch, quả nhiên đã tin lời nàng ta nói.

Nhìn vào Thời Khanh Lạc đã biết nàng không phải có tính tình như vậy, vậy rốt cuộc ai mới có thể dạy những chuyện này cho nàng biết.

Cũng không biết, Thời Khanh Lạc có đối xử như vậy với Tiêu Hàn Tranh hay không.

Nếu Thời Khanh Lạc biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, nhất định sẽ liên tục lắc đầu, chẳng qua là nàng dùng ngôn ngữ trà xanh trên mạng dạy cho Đào Liễu thôi, để nàng tự mình nói ra, nàng làm không được.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch rất cảm động, “Chuyện của ta và nàng ấy, nàng không cần lo lắng, không có quan hệ với nàng.”

“Hôm nay náo loạn đến như vậy, lúc này nàng trở về nhất định sẽ có tin đồn nhảm nhí.”

“Trước tiên nàng ở tại phủ tướng quân một đoạn thời gian đi, chờ mọi chuyện chìm xuống, ta lại đưa nàng trở về. “

Nếu hiện tại ông ta nói muốn nạp nàng ta làm thiếp, dựa vào tính tình Liễu Như khẳng định sẽ không đồng ý.

Cho nên ông chuẩn bị từ từ rồi tính, nói đưa nàng ta đi ra ngoài chỉ là tìm cớ.

Đào Liễu vẫn luôn quan sát biểu hiện của nam nhân này, vừa thấy bộ dạng Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta nghĩ thầm quả là nam nhân khẩu thị tâm phi.

Trên mặt nàng ta lộ ra chút tươi cười, “Vậy ta phải quấy rầy mấy ngày rồi.”

Sau đó quan tâm nói: “Tướng quân, chuyện hôm nay có khả năng sẽ mang đến ảnh hưởng cho ngài, ta đã không sao cả, ngài đi xử lý chính sự đi.”

Đối lập hoàn toàn với Cát Xuân Như u oán khóc lóc nói không muốn nhìn thấy mặt ông ta.

Lúc này trong lòng Tiêu Nguyên Thạch không khỏi nghiêngg về Liễu Như, “Được, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”

Chờ khi nàng ta nghỉ ngơi ổn, lúc sau ông ta mới rời đi.

Sau khi Tiêu Nguyên Thạch rời đi, Đào Liễu nghiền ngẫm cười cười, Cát Xuân Như chờ tiếp chiêu đi.

Bên kia, Cát Xuân Như đã biết chuyện xảy ra bên phòng Đào Liễu

Dù sao nha hoàn trong hậu viện đều là của nàng ta.

Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, Cát Xuân Như không nhịn được lại tức giận đập đồ trong phòng, “Tiện nhân, tiện nhân làm bộ làm tịch.”

Nàng ta không tin Đào Liễu có thể nói được những lời đó.

Bên ngoài thì dường như nói tốt cho nàng ta, nhưng tưởng nàng nghe không hiểu là tiện nhân kia cố ý ở trước mặt Tiêu Nguyên Thạch mách lẻo nàng ta sao.

Nàng ta không biết, lúc này Tiêu Nguyên Thạch lại đi vào sân.

Vừa lúc nghe được tiếng nàng ta đập đồ, còn có tiếng mắng chửi trong miệng nàng ta.

Ông ta không nhịn được nhíu mày càng sâu, rõ ràng là vì biểu hiện hiện tại của Cát Xuân Như đã có chút khác so với bộ dạng ôn nhu hiền hòa trước kia.

Nhưng nhớ đến mục đích tới đây , ông ta vẫn căng da đầu bước vào phòng.



Cát Xuân Như vừa muốn đập bình hoa, nghe được giọng nha hoàn chào Tiêu Nguyên Thạch, lập tức đặt bình hoa lại trên bàn.

Làm bộ như suy yếu ngồi xuống.

Chủ yếu là do nàng ta không kịp ngồi về giường.

Tiêu Nguyên Thạch vào cửa, giả vờ không thấy được mảnh vỡ đầy đất.

“Xuân Như, thân thể nàng đã khá hơn chút nào chưa?”

Cát Xuân Như khóc lóc nói: “Chàng còn biết quan tâm thân thể ta sao?”


Lời này làm Tiêu Nguyên Thạch có chút không vui, ông ta đi thăm Liễu Như, người ta vô cùng hiểu chuyện.

“Nàng là thê tử của ta, tất nhiên là ta quan tâm đến sức khỏe của nàng rồi.”

Ông ta sợ Cát Xuân Như lại ồn ào, lập tức tiếp tục nói: “Đúng rồi, ta đã nghĩ tới chỗ có thể sắp xếp cho Xuân Nghĩa.”

Vốn dĩ Cát Xuân Như vừa mới chuẩn bị nghe ông ta dỗ dành một hồi đã bị câu này ông ta dời đi đề tài, “Chàng muốn an bài đệ ấy tới chỗ nào?”

Nàng ta còn tưởng là Tiêu Nguyên Thạch muốn dùng chuyện của đệ đệ để bồi thường cho nàng ta.

Gương mặt Tiêu Nguyên Thạch không chút giả dối nói: “Ta chuẩn bị cho Xuân Nghĩa đi theo Đại Lang bọn họ cùng tới Bắc Cương.”

Tới Bắc Cương rồi, cho người giựt dây Đại Lang tống cổ Cát Xuân Nghĩa đi đào quặng hoặc là làm việc với đám người bị lưu đày.

Ông ta cũng có thể nói với hoàng đế, muốn cho thê đệ đi đến Bắc Cương lưu đày nếm chút đau khổ, như vậy cũng coi như đã sử lý.

Còn có thể làm cho khuất mắc trong lòng đám người lão thái thái và Đại Lang đối với ông ta được giảm bớt.

Cát Xuân Như ngẩn người, “Nó không có năng lực đi tòng quân, vì sao còn muốn nó đi Bắc Cương? Lại còn muốn đi cùng bọn Tiêu đại lang.”

Tiêu Nguyên Thạch đã sớm nghĩ ra cớ, “Chính là bởi vì đệ ấy không tòng quân, nếu còn ở kinh thành sẽ bị người khác châm chọc hoặc là đối xử lạnh nhạt, không bằng đi Bắc Cương liều một lần.”

“Ta để đệ ấy nhìn chằm chằm Đại Lang, đến lúc Đại Lang phạm sai lầm, đệ ấy có thể chiếm đoạt vị trí của Đại Lang.”

“Trước tiên để đệ ấy làm Huyện thừa, rồi ta sẽ nghĩ cách để đồng liêu ở Bắc Cương trợ giúp cho đệ ấy lập một ít công lao, sau đó lại lên chức Huyện lệnh.”

“Đệ ấy ở Bắc Cương chỉ cần ngây ngốc hai năm, ta sẽ nghĩ cách triệu đệ ấy về kinh thành, hoặc là cho đến địa phương đông đúc giàu có nào đó làm quan.”

Cát Xuân Như không hề nghĩ nhiều, thật sự cho rằng trượng phu đang suy xét vì đệ đệ.

Tuy rằng có chút không muốn đệ đệ ở cùng đám người Tiêu đại lang, nhưng đây là một cơ hội tốt.

Vì thế gật đầu, “Vậy được rồi.”

Nàng ta lại nói: “Ta sẽ chuẩn bị cho đệ ấy nhiều lộ phí một chút để đệ ấy mang theo.”

Tiêu Nguyên Thạch trấn an nói: “Đó là tất nhiên.”

Đến lúc đó Cát Xuân Nghĩa xảy ra vấn đề, cũng là Tiêu đại lang cùng với người Tiêu gia làm, không có quan hệ với ông ta.

Cho dù đưa nhiều lộ phí, ông ta cũng không để trong lòng.

Nếu đã đưa tiền, thì ông ta cũng không cần áy náy trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi