XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tại thư phòng.

Tiêu Nguyên Thạch vẫy tay với Liễu Như: “Nàng tới đưa canh cho ta sao?”

Liễu Như bưng ấm sứ đi đến: “Không phải canh, ngày hôm qua ta nghe thấy ngài nửa đêm ho khan, nên mới nấu chút tuyết lê cho ngài nhuận phổi.”

Nàng ta nhìn cái chén trên bàn: “Nếu sớm biết phu nhân dụng tâm như vậy, ta cũng không mất công làm gì.”

Tiêu Nguyên Thạch lại nhớ tới bát canh gà đầy mỡ kia, trong lòng có chút không thoải mái.

Càng cảm thấy Cát Xuân Như chỉ làm cho có lệ, nhìn Liễu Như mà xem, vừa nghe ông ta ho khan đã lập tức nấu tuyết lê rồi.

“Nàng ấy làm việc của nàng ấy, nàng làm việc của nàng, không liên quan đến nhau.”

Ông ta để Liễu Như rót tuyết lê ra chén, trực tiếp uống cạn.

Quả thật cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Liễu Như không hề hỏi ông ta vì cái gì mà buồn bực, chỉ chủ động an ủi.

Trong ánh mắt lại tràn ngập lo lắng cùng nhẫn nhịn, như là không muốn quá phận.

Cách này ngược lại vô cùng lấy lòng Tiêu Nguyên Thạch, nghĩ đến hương vị mềm mại của nàng ta, ông ta đột nhiên muốn phát tiết hết những buồn bực trong lòng.

Vì thế, lập tức ôm người đi vào phòng nhỏ trong thư phòng.

Chờ đến khi Cát Xuân Như giúp Cát Xuân Nghĩa chuẩn bị xong hành lý, trở lại trong viện vẫn chưa thấy Tiêu Nguyên Thạch quay về. Nàng ta mới sai nha hoàn đi mời người lại đây, ai biết được nha hoàn trở về, ấp úng nói tướng quân đang có việc ở thư phòng, không tới được.

Rốt cuộc Tiêu Nguyên Thạch đang làm cái gì, nàng ta không cần đoán cũng biết.

Cát Xuân Như tức giận vô cùng, điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng.

Nàng ta chỉ ước có thể xông vào thư phòng, lôi bọn cẩu nam nữ kia ra đập một trận.

Trực tiếp cào nát cái mặt nạ hồ ly tinh của Đào Liễu.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể nằm gục trên giường mà khóc, cả một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Cát Xuân Như đi tiễn Cát Xuân Nghĩa lên đường, hai con mắt sưng đỏ.

Tiêu lão thái thái thấy thế thì trầm mặt: “Ngươi cố ý đúng không?”

“Chúng ta chuẩn bị xuất phát, ngươi lại khóc đến nỗi sưng cả hai mắt, muốn trù ẻo ai?”

Chỗ bọn họ có một tập tục, người trong nhà lên đường đi xa thì không được khóc, bằng không sẽ xui xẻo.

Tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ, cứ như vậy bị phá hỏng mất: “Thật là đen đủi!”

Cát Xuân Như: “…” Lão thái bà quả nhiên là cố ý bắt bẻ nàng ta.

Cũng may đối phương phải đi rồi, bằng không nàng ta cũng khó tránh khỏi rắc rối này.

Tiêu Nguyên Thạch cũng phát hiện mắt Cát Xuân Như sưng đỏ, trong lòng có chút không vui.

Đâu phải Cát Xuân Nghĩa đi lên đoạn đầu đài, có cần thiết phải đau thương đến mức đó hay không?

Bởi vậy, Tiêu Nguyên Thạch không hề nói đỡ cho Cát Xuân Như câu nào, chỉ dặn dò lão thái thái: “Nương, người đừng nóng giận, ta cố ý tìm một lang trung đi theo người, nếu có chỗ nào không thoải mái, người cứ bảo hắn.”

Sau đó lại nói với Cát Xuân Nghĩa: “Ngươi cũng vậy, nếu chân không thoải mái thì cứ tìm lang trung xem.”



Cát Xuân Như nghe được lời của ông ta, lập tức ngẩn người, không phải đã nói, mời lang trung để giúp đệ đệ nàng ta sao? Sao lại biến thành lão thái thái rồi?

Trong lòng như vừa bị đ.â.m một nhát.

Nhưng câu tiếp theo của Tiêu Nguyên Thạch, trong nháy mắt đã trấn an nàng ta.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu nói là vì đệ đệ nên mới cố ý mời lang trung, lão thái thái ắt sẽ ghen ghét, sau đó gây khó dễ cho đệ đệ.

Quả nhiên là trượng phu chu đáo, trong lòng vẫn luôn có nàng ta.

Nàng ta nhất định phải kéo cả thể xác lẫn trái tim của Tiêu Nguyên Thạch trở về, làm cho ả Đào Liễu kia phòng không gối chiếc, khóc lóc thảm thương.


Lão thái thái nghe được lời này của nhi tử, lập tức lộ ra một nụ cười: "Vẫn là nhi tử của ta có hiếu.”

Thật ra, bà ta đã nghe Liễu Như nói từ lâu, lang trung là do Cát Xuân Như nhờ tìm cho Cát Xuân Nghĩa.

Trong lòng bà ta thầm mắng Tiêu Nguyên Thạch cùng Cát Xuân Như một hồi, nhưng lại không vạch trần.

Tiếp đó, người nhà cũ Tiêu gia cùng với Cát Xuân Nghĩa lên xe ngựa hướng tới Bắc Cương.

Bên kia, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng đã yên vị trên xe, chuẩn bị trở về huyện Nam Khê.

Hầu lão cũng đi theo trở về, lần này không cần đi nhanh, tốc độ xe ngựa cũng chậm không ít.

Chừng nửa tháng chừng mới trở lại Thôn Hạ Khê.

Hầu lão và tùy tùng cũng không trở về nhà ở huyện thành, trực tiếp đi theo vào trong thôn. Ông phát hiện cho dù là ở phủ đệ kinh thành, cũng không thoải mái bằng nhà Tiêu Hàn Tranh.

Buổi chiều trước giờ cơm xe ngựa đến cửa nhà.

Bên ngoài nhà mới đặc biệt xây một cái chòi để đặt xe ngựa và xe bò.

Mấy người xuống xe ngựa trước, đi về nhà, tùy tùng đi để xe.

Cửa không có đóng kín, đẩy một cái đã mở ra.

"Lạc lạc lạc!"

Thời Khanh Lạc mới vừa vào cửa, một bóng đen lập tức đập cánh bay đến. Sau đó không ngừng vừa kêu, vừa cọ cánh tay nàng.

Thời Khanh Lạc đưa tay sờ đầu Ngốc Ngốc, "Ngỗng con ngoan!"

"Lạc lạc lạc!" Tiếp đó lại vang lên chừng mấy tiếng ngỗng kêu.

Thời Khanh Lạc nhìn đến, chỉ thấy trong sân có thêm năm con ngỗng trắng và hai con ngỗng hoa.

Nàng có chút mơ màng: "Chắc mấy con này không phải vợ của mày chứ?"

Con ngươi màu đen của Ngốc Ngốc xoay tròn, ngước đầu ngỗng, một bộ kiêu ngạo kêu, "Lạc lạc lạc!"

Đó là tất nhiên.

Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt, "Thật không nhìn ra, ngỗng tử mày lại là một con ngỗng mê gái, ta chỉ đi ra ngoài một đoạn thời gian, mà mày đã tam thê tứ thiếp rồi!"

Nghe lời này của nàng, Tiêu Hàn Tranh và Hầu lão đều có chút dở khóc dở cười.

Lúc này Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội cũng đúng lúc từ phòng bếp đi ra.

Thấy Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc trở về, hai người cũng đặc biệt vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi