XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bà đột nhiên phản ứng lại, “Ý con là, chúng ta cũng đi kinh thành sao?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đương nhiên, tướng công đi thi khoa cử, sau này dù ở lại kinh thành hay được điều đi nơi khác, huynh ấy cũng sẽ không thể trở về huyện Nam Khê. "

“Để nương cùng đệ đệ muội muội ở trong thôn chúng ta sẽ lo lắng."

“Chúng ta là người một nhà, đi chỗ nào cũng phải đi với nhau.”

Đây là suy nghĩ của nàng và tiểu tướng công.

Tiêu mẫu nghe được rất ấm lòng, tất nhiên bà cũng không muốn tách ra với nhi tử và con dâu.

Bà hỏi: “Vậy xưởng trong thôn thì làm sao?”

“Nương, nương cứ tìm vài nữ nhân có nhân phẩm tốt, tính cách mạnh mẽ, từ giờ trở đi bồi dưỡng họ, tương lại giao cho họ quản lý.”

Tiêu mẫu sửng sốt: “Ta làm được không?”

Chuyện lớn như vậy mà để bà tự mình quyết định, con dâu lại không lo lắng.

Sao Thời Khanh Lạc không nhìn ra suy nghĩ của bà chứ.

“Nương, mắt nhìn người của nương không tệ, nhất định có thể làm được.”

Tiêu mẫu không khỏi dở khóc dở cười, “Nếu như nương có mắt nhìn tốt, hồi đó nương đã không thèm để ý đến thứ cặn bã kia.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Trước đây nương không có mắt nhìn nam nhân, nhưng bây giờ nương rất có mắt nhìn nữ nhân!”

“Nhìn xem, nương đã giúp Tiêu Hàn Tranh cưới ta vào nhà, còn không phải nhờ mắt nhìn của nương hay sao.”

“Nếu không huynh ấy hiện tại khẳng định vẫn còn độc thân.”

Tiêu mẫu không nhịn được cười, “Đúng là như vậy.”

“Vậy thì nương sẽ cố gắng.” Vì con dâu tin tưởng bà, bà sẽ cố gắng.

Gần đây bà cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu về sau nhi tử thi đậu tiến sĩ, tiền đồ sẽ vô lượng.

Bà không thể nhu nhược dễ dàng ăn h.i.ế.p như trước, trở thành gánh nặng cho nhi tử và con dâu.

Bà phải tự mình đứng lên.

Thời Khanh Lạc nở nụ cười đồng ý, “Đúng vậy!”

Mẹ chồng có điểm này rất tốt, có thể nghe lời của tiểu bối, sẽ không lên mặt làm ra dáng vẻ mẹ chồng.

Tiếp theo, Thời Khanh Lạc vừa trà hoa, vừa dạy Tiêu mẫu cách quản lý xưởng.

Ví dụ, làm thế nào để nuôi dưỡng những người trợ giúp có năng lực, làm thế nào để người quản lý kiềm chế lẫn nhau.

Tiêu mẫu lắng nghe với vẻ thích thú, bà đi lấy giấy bút ghi lại những gì con dâu nói.

Lúc còn ở nhà mẹ đẻ bà có học một ít chữ, hiện tại bắy đầu học lại.

Tuy chữ viết không đẹp nhưng vẫn có thể đọc.

Khoảng một canh giờ sau, Thời Khanh Lạc rời khỏi phòng của Tiêu mẫu.

Lúc này Tiêu Hàn Tranh đang ở trong phòng của Nhị Lang, cũng nói những chuyện này, còn dạy Nhị Lang rất nhiều nguyên tắc sống và ứng xử.

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một hồi rồi đi đến phòng Tiêu tiểu muội, cũng nói lại mấy chuyện đã nói cho Tiêu mẫu.

Thà rằng để cho Tiêu tiểu muội trở thành bánh nhân mè đen, cũng không muốn để đối phương làm ngốc bạch ngọt.



Sau khi nói xong, Tiêu Bạch Lê sợ ngây người.

Rõ ràng không ngờ lại có một người phụ thân vô liêm sỉ, còn có cả ngoại thất độc ác đến như thế, cảm thấy vô cùng tức giận.

Đồng thời, nàng ấy cũng hạ quyết tâm sau này sẽ không kéo chân đại ca và tẩu tẩu.

Cũng tuyệt đối không cho phép mình trở thành cơ hội để phụ thân cặn bã và nữ nhân kia hãm hại ca ca và tẩu tẩu.

Ngày mai luyện võ cần chăm chỉ hơn nữa, về sau gặp nữ nhân kia, nhất định phải trùm bao tải đánh một trận.

Thời Khanh Lạc không nghĩ đến, Tiêu tiểu muội lại có suy nghĩ táo bạo đến vậy.

Nếu biết nàng cũng sẽ rất ủng hộ, còn có thể cung cấp bao tải nữa…


Thời Khanh Lạc mở xưởng lông dê, tìm một nhóm phụ nhân và cô nương tới làm việc trước.

Mỗi sáng đến xưởng, buổi trưa bao một bữa ăn, buổi chiều thôi việc trước bữa tối.

Công việc phải hoàn thành ở xưởng, không thể mang về.

Sau đó nàng nhờ Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội dệt y phục cho Tịch Dung, còn mấy người Hề Duệ, đúng là đưa cho vài lão phụ nhân khéo tay đan dệt.

Gần mười ngày trôi qua, một tên ám vệ của Mạc Thanh Lăng tới Tiêu gia đưa một tờ giấy.

Phía trên viết một chữ "có thể".

Tiêu Hàn Tranh biết, Mạc Thanh Lăng đã chuẩn bị xong rồi.

Vì vậy mang thuốc đã bào chế giao cho Thời Khanh Lạc: "Nương tử, sau khi Thời lão Tứ uống thuốc này, sẽ yếu ớt giống như trúng độc vậy."

"Thuốc giải sau này mới đưa cho gã."

Bọn họ cũng sợ nếu đưa cho Thời lão Tứ trước thì đối phương sẽ không cẩn thận bị Ngô gia xúi giục hoặc bị đánh lừa.

Không có thuốc giải, Thời lão Tứ sợ c.h.ế.t hiển nhiên sẽ diễn càng chân thật hơn.

Thời Khanh Lạc cầm lấy thuốc: "Ừ, ta mang đến Thời gia."

Lúc nàng tới Thời gia, người của Thời gia đều ở đây.

Thời Khanh Lạc đưa thuốc cho Thời lão thái, lại ý vị sâu xa nói: "Thời gia có thể phục thù hay không, thì phải xem Thời lão Tứ rồi."

Vốn dĩ Thời lão thái còn có chút do dự, chỉ sợ tiểu nhi tử xảy ra chuyện gì.

Nhưng nghe thấy lời này, lại bị cả nhà khuyên nhủ, cũng đã ra quyết định.

"Được, hôm nay ta sẽ vào thành đưa cho nó."

Thời Khanh Lạc nói: "Đừng, để cho cha ta đưa đi, nếu không hôm nay ngài đưa đi, ngày mai Thời lão Tứ lại trúng độc, dù cho Ngô gia là đồ ngu cũng sẽ nghi ngờ tới trên người ngài."

"Tới lúc đó ở trước mặt Huyện lệnh cắn ngài một cái, cũng không dễ hành động."

Thời lão thái ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện này.

Bà ta cười một tiếng: "Quả nhiên vẫn là Khanh Lạc thông minh."

Sau đó tự mình đưa thuốc cho Thời lão Tam.

Trước khi Thời lão Tam ra ngoài, nhận được một ánh mắt ám thị của Thời Khanh Lạc.

Ông ta hiểu, nữ nhi đang kêu ông ta tự mình giám sát Thời lão Tứ ăn vào.

Bằng không Thời lão Tứ mang về Ngô gia, nếu như bị phát hiện chẳng những sẽ có chút phiền phức, mà còn khiến cho toàn bộ kế hoạch của bọn họ trở nên lộn xộn.

Ông ta gật đầu với Thời Khanh Lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi