XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Trong mắt Ngô đại thiếu tràn đầy sự hung ác: “Mạc tri huyện, nên khoan dung độ lượng đúng chỗ, xé rách mặt chính là lưỡng bại câu thương.”

Lời này nói ra, cũng đại biểu phía dưới tuyệt đối có đồ vật rất quan trọng.

Mạc Thanh Lăng cười lạnh, “Bản quan cũng không phải là người dễ bị dọa.”

Sau đó trực tiếp phân phó huyện nha, “Đi xuống điều tra!”

“Vâng, đại nhân!” Bọn nha dịch lập tức muốn kéo Ngô đại thiếu đang ngăn cản ra, sau đó đi xuống xem thử.

Ngô đại thiếu hít sâu một hơi, “Đây chính là các ngươi ép ta.”

Sau đó đột nhiên gã đặt tay lên bên môi, thổi vài tiếng huýt sáo.

Mấy người Mạc Thanh Lăng đều không động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn gã. Rất nhanh, từ thông đạo ngầm chạy ra hơn mười hắc y nhân cầm đao.

Lại từ bên ngoài viện, cũng có hơn mười đại hán che mặt hung thần ám sát xông đến.

Đối mặt hơn ba mươi tên cầm đao, vừa thấy đã biết là côn đồ không đơn giản, đám nha dịch sợ ngây người.

Có nha dịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng hỏi: “Đại nhân, bây giờ làm thế nào đây?”

Bọn họ cũng không nghĩ tới, vậy mà Ngô gia lại nuôi nhiều côn đồ hung ác như vậy.

Bọn họ trên có mẹ già dưới có con nhỏ, còn chưa muốn chết.

Lúc trước Mạc Thanh Lăng điều tra ra được một ít thứ Ngô gia có cấu kết với côn đồ liều mạng.

Hiện tại xem ra đúng là sự thật.

Mạc Thanh Lăng rất bình tĩnh, “Sợ cũng vô dụng.”

Hắn ta nhìn khuôn mặt tràn đầy tàn nhẫn của Ngô đại thiếu nói: “Hiện tại dù chúng ta muốn rút lui, Ngô đại thiếu cũng sẽ không cho phép đi?”

Ngô đại thiếu cười lạnh, “Đây là tất nhiên, người thấy được mấy chuyện này đều không còn sống trên đời nữa.”

“Mạc tri huyện, đây là các ngươi ép ta.”

Một khi đồ vật ở dưới bị bắt được, Ngô gia bọn họ sẽ tiêu đời.

Cho nên còn không bằng liều mạng, g.i.ế.c hết Mạc Thanh Lăng, phu thê Tiêu Hàn Tranh và đám người Thời gia.

Sau đó giả thành Ngô gia bị cháy, thiêu c.h.ế.t toàn bộ người ở đây, bao gồm người Ngô gia bọn họ.

Cùng lắm thì sau khi bọn họ chạy đi sẽ mang danh ẩn tích, chờ mọi chuyện trôi qua lại xuất hiện.

Ngô đại thiếu là bất cứ giá nào.

Cũng không trì hoãn nhiều, lập tức ra mệnh lệnh: "Giết hết đám người ở đây, không giữ một ai cả!”

"Vâng!”

Nhóm tên côn đồ lập tức xông đến chỗ nha dịch và đám người Tiêu Hàn Tranh.

Thời Khanh Lạc kéo Tiêu Bạch Lê đến phía sau lưng mình, “Đừng sợ, có ta và ca ca muội ở đây, muội cứ trốn sau lưng ta.”

Tiêu Bạch Lê chưa từng thấy qua trận thế như vậy.

Vừa rồi đúng là có sợ hãi lại căng thẳng.

Nhưng nghe được lời này của tẩu tẩu, còn có tư thế che chở mình như vậy, trong lòng nàng ấy rất ấm áp.

Cũng không biết vì cái gì, đột nhiên không còn sợ hãi căng thẳng nữa, “Vâng.”

Nàng ấy nhất định không thể làm liên lụy ca ca và tẩu tẩu.

Đột nhiên một thanh đao xuất hiện, Thời Khanh Lạc nhấc chân đá qua, lại kéo tay tên côn đồ sau đó bẻ gập lại.

Tiếp theo đoạt đao của đối phương.

Rất nhanh đã đánh nhau với mấy tên côn đồ khác

Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ có võ nghệ rất tốt, mấy ngày nay hắn lại dạy nàng không ít, đối phó những người này không thành vấn đề.



Lúc này thấy nàng nhẹ nhàng giải quyết mấy người, âm thầm thở ra. Cũng xông đến cướp một cây đao, gia nhập cuộc chiến.

Nhân tiện còn thường xuyên giúp vài nha dịch thiếu chút nữa bị chém.

Mạc Thanh Lăng sinh ra hầu phủ, tuy rằng từ nhỏ phụ thân mặc kệ, nhưng mẫu tộc lại mời người chuyên môn tới huấn luyện.

Đặc biệt là sau khi thay đổi tính tình, cũng cắn răng chăm chỉ học võ hơn.

Tuy rằng thân thể không mạnh hơn Tiêu Hàn Tranh, nhưng cũng không yếu.

Cũng ra tay đánh gã hai tên côn đồ đánh tên chỗ mình, sau khi cướp được đao, không ngừng phản kích.

Cũng vọt đến bên cạnh nha dịch, cứu vài người.

Ngô đại thiếu ở một bên nhìn thân thủ rất tốt của ba người, hoàn toàn ngây ngốc.


“Này, sao có thể?”

Đây là Huyện thái gia trói gà không chặt, thư sinh và thôn phụ?

Sao đều là cao thủ như vậy?

Ba người này quá vô sỉ, vậy mà che giấu sâu như vậy.

Thân thủ lại tốt hơn cả côn đồ liều mạng, gã hoàn toàn không ngờ đến.

Đặc biệt là một phụ nhân như Thời Khanh Lạc, đều có thể lấy một đấu ba, sau lưng còn bảo vệ một người, gã cảm thấy giống như đang nằm mơ, không chân thật một chút nào.

Ba người có giá trị vũ lực cao, hơn nữa đánh tương đối có kết cấu, không giống như đám côn đồ liều mạng đánh bừa.

Hơn nữa còn có hơn mười người nha dịch, rất nhanh ba người đã chế phục ba mươi mấy tên côn đồ.

Ngô đại thiếu thấy thế không khỏi lập tức muốn chạy ra khỏi viện.

Gã muốn chạy nhanh đi thông báo với cha mình, hiện tại gã thật không biết làm sao.

Nhưng bọn họ sao có thể để gã chạy trốn được.

Tiêu Hàn Tranh lập tức nhặt hai viên đá ở dưới chân b.ắ.n về phía Ngô đại thiếu.

“A!” Tiếp theo hai chân Ngô đại thiếu bị hai viên đá đánh trúng, té ngã thật mạnh xuống đất, kêu thảm thiết một tiếng.

Có nha dịch thông minh, vội vàng chạy đi trói Ngô đại thiếu gia lại.

Trên mặt đất côn đồ đã c.h.ế.t nằm ở đó, côn đồ bị thương hoặc là bị đánh ngất cũng đều bị bọn họ dùng dây trói lại.

Ngô gia nuôi nhiều côn đồ liều mạng như vậy, xem ra chuyện tra được lúc trước chỉ là một góc của tảng băng.

Mạc Thanh Lăng càng thêm tò mò với đồ vật dưới núi giả, “Đi xuống nhìn thử đi.”

Tiêu Hàn Tranh lôi kéo Thời Khanh Lạc, “Được!”

Thời Khanh Lạc lại nắm tay Tiêu Bạch Lê.

Để lại một nửa nha dịch, một nửa còn lại thì đi theo xuống đường ngầm.

Bởi vì có người ở, cho nên bốn phía trên tường đều thắp đèn dầu

Đi qua một cái hành lang, đập vào mắt chính là một nơi giống như nhà giam.

Đằng trước có mấy gian phòng, mặt sau còn lại là mấy nhà giam.

Bên trong nhà giam nhốt một ít hài tử ba tuổi đến mười tuổi, còn có thiếu nữ mười mấy tuổi.

Mặt sau nhà giam thì nhốt mấy thiếu niên được xem là xinh đẹp.

Nhìn đến quan phục trên người Mạc Thanh Lăng, cùng với nha dịch, trong đôi mắt c.h.ế.t lặng tuyệt vọng của bọn họ cuối cùng cũng có ánh sáng.

“Đại nhân, ngài là tới cứu chúng ta sao?”

Mạc Thanh Lăng nhìn đến những người này, cố gắng lộ ra vẻ ôn hòa, "Đúng vậy, ta là tới cứu các ngươi.”

Sau đó phân phó nha dịch c.h.é.m hư khóa nha giam, trước tiên cứu người ra.

Sau đó hắn ta lại đi theo đám người Tiêu Hàn Tranh, cẩn thận nhìn mấy gian phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi