XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau một lúc lâu, gã sai vặt nói bàn lò sắt đã được đốt xong.

Vì thế Lương Hữu Tiêu mời mọi người dời bước.

“Tổ phụ, tổ mẫu, đây là bàn lò, có thể ấm áp hơn cả chậu than nữa.”

“Mọi người thử xem?”

Lão gia tử và lão thái thái việc nhân đức không nhường ai, sôi nổi đi qua đi ngồi xuống.

“Đừng nói, đúng là rất ấm áp.”

Lão thái thái cười nói: “Hơn nữa còn có thể ấm đến toàn thân, kỹ thuật làm ra món đồ này thật không tệ.”

Lương Hữu Tiêu cười nói: “Tất nhiên rồi.”

“Đóng lỗ thông gió lại, còn có thể trải đệm đánh mạc chược nữa.”

Nghe hắn ta nói như vậy, lập tức lão gia tử cảm thấy hứng thú, “Vậy nhanh thử đi.”

Vì thế Lương Hữu Tiêu để gã sai vặt làm theo cách Thời Khanh Lạc nói.

Một lát sau, lại trải cái đệm mà Thời Khanh Lạc tặng kèm lên mặt bàn sắt.

Để người lấy mạt chước đến, tự mình ngồi thử trước.

Hắn ta nói: “Mặt trên không nóng như lúc nãy nhưng còn ấm áp, chơi mạt chược rất vừa vặn.”

Lão gia tử gấp không chờ nổi ngồi xuống thử, trong nháy mắt cười như nở hoa, “Tốt, rất tốt.”

Ông ấy khen ngợi không dứt lời, “Trong đám cháu trai cháu gái nhiều kia, quả nhiên vẫn là Tiểu Lục hiếu thuận nhất.”

Nhi tử cháu trai của ông ấy: “……” Đột nhiên cảm thấy ê răng.

Trừ bỏ Lương Minh Thành và hai ca ca của Lương Hữu Tiêu, những người khác đều mắng thầm hắn ta trong lòng.

Người này, bình thường không làm chuyện chính sự gì, nhưng lại vô cùng có bản lĩnh trong việc dỗ dành lão gia tử lão thái thái, thật không biết xấu hổ.

Lương Hữu Tiêu rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Tổ phụ, chuyện mà lúc trước ta nói với ngài, ngài suy nghĩ như thế nào?”

Lương lão gia tử suy nghĩ một chút hỏi lại: “Về sau chỉ cần có đồ tốt, cháu đều có thể lấy được?”

Tất nhiên ý này chính là đồ tốt của chỗ Thời Khanh Lạc.

Lương Hữu Tiêu vỗ bộ n.g.ự.c nói: “Đây là tất nhiên”

“Được, chuyện cháu nói ta đồng ý, cháu thoải mái làm đi.”

Tiếp theo lai nhấn mạnh nói: “Nếu cháu đã chọn con đường kia thì phải nghiêm túc làm, đừng làm bậy làm bạ mất mặt lão già như ta đây.”

Nhà bọn họ không thiếu nam đinh, hơn nữa tổng thể đều có bản lĩnh không tệ.

Cũng bởi vậy tài nguyên hữu hạn, chỉ có thể trọng điểm bồi dưỡng hai ba người.

Nếu cháu trai đã có chí hướng buôn bán, ông ấy cũng không phản đối nữa, nhà ai ngại nhiều tiền chứ.

Lương Hữu Tiêu cũng cười giống như hoa nở, “Yên tâm, ta nhất định sẽ làm một phen sự nghiệp lớn để cho tổ phụ xem, tuyệt đối sẽ không để cho ngài mất mặt.”

Hắn ta lại chớp chớp mắt nói: “Về sau có thứ tốt gì, khẳng định nhà chúng ta sẽ là người sử dụng trước.”

Lương lão gia tử vừa lòng cười gật đầu, “Vậy là được rồi.”

“Đúng rồi, cái bàn đặt bên ngoài kia, chuyển đến viện của ta đi.”

Nếu cháu trai đã cho người mang ra hai cái, vậy khẳng định là ông ấy một cái bạn già một cái.

Lương Hữu Tiêu cười nói: “Đó chính là chuẩn bị cho tổ phụ.”



“Ta đây sẽ để cho người đưa đến, hơn nữa sẽ để người dưới đốt nóng, cho ngài có thể gọi bạn đến đánh mạc chược.”

Người Lương gia: “……” Vỗ m.ô.n.g ngựa này thật làm cho bọn họ không biết nói sao cho tốt.

Lương lão gia tử ném cho Lương Hữu Tiêu một ánh mắt vô cùng vừa lòng: “Vẫn là Tiểu Lục tri kỷ.”

Những người khác: “……” Ý là bọn họ không tri kỷ sao?

Bọn họ chỉ là thua ở mặt không biết vuốt m.ô.n.g ngựa thôi……

Dùng xong cơm trưa, lão gia tử lập tức hành động để cho người hầu cần đi mời mấy lão hữu đến nhà đánh mạt chược.

Thuận tiện khoe ra áo len quần len và bàn lò sắt.


Lương Hữu Tiêu trở về sân thì mới phát hiện, trong đồ mà Thời Khanh Lạc gửi đến, còn có một bọc quần áo khác, bên trong có mấy chục đôi tất len.

Vì vậy sau khi đưa mấy đôi tất cho lão thái thái và lão gia tử xong, hắn ta mới mặc áo lông, cầm mấy đôi vớ chuẩn bị đi ra ngoài khoe khoang

Lương Minh Thành ăn cơm xong trở về thử bộ áo len quần lén vất vả lắm mới lấy được.

Mặc vào thật không muốn cởi ra, quả nhiên ấm áp thoải mái.

Nghĩ đến cái bàn lò sắt ấm áp kia, nếu làm việc trên cái bàn đó thì thật sự không sợ lạnh.

Vì thế đi đến viện của con trai.

Vừa vặn gặp được Lương Hữu Tiêu muốn đi ra cửa.

Lương Hữu Tiêu tưởng cha ruột đến cướp quần áo của mình, lập tức nói: “Cha, sao ngài lại tới đây? Ngài thật sự mặc không được đồ của ta đâu.”

Lương Minh Thành đen mặt lại, “Xem bộ dạng keo kiệt kia của ngươi đi.”

Ông ta ghen tỵ nói: “Biết dỗ dành tổ phụ tổ mẫu kia của ngươi như vậy, sao không nghĩ hiếu kính một chút cho lão tử đây?”

Lương Hữu Tiêu cười hì hì nói: “Cha lại không phải là chủ một gia đình.”

Trước tiên phải hiếu kính người có thể bảo vệ được mình chứ.

Lại nói đối với hai lão nhân gia, hắn ta cũng thật lòng hiếu thuận,, rốt cuộc tổ phụ tổ mẫu tương đối sủng ái hắn ta, chân tình đổi chân tình.

Còn về lão tử nhà mình, dù sao cũng là ruột thịt, ít hiếu kính một chút cũng không sao, cha ruột cũng không thể bỏ hắn ta vào lò nấu lại được.

Hơn nữa cha ruột phản đối chuyện buôn bán của hắn ta, hắn ta cũng phải thể hiện một chút.

Lương Minh Thành: “……” Roi của ông ta đâu?

Thấy mặt của lão tử nhà mình càng đen, năng lực cầu sinh mạnh mẽ của hắn ta thức tỉnh: “Hơn nữa không phải ta cũng hiếu kính với cha sao? Đây là do chính cha giữ không nổi cũng đừng trách ta!”

Lời này chẳng những không làm Lương Minh Thành vui vẻ, trái lại còn làm cho ông ta đen mặt hơn.

“Lão tử lười nói chuyện với ngươi, ta nghe nói chỗ Nam Khê huyện tặng cho ngươi ba cái bàn lò sắt?”

Còn không đợi Lương Hữu Tiêu nói chuyện, Lương Minh Thành lại nói: “Chuyển cái còn dư lại đến thư phòng của ta.”

Lương Hữu Tiêu không thể tin được nhìn lão tử nhà mình, “Đó là của ta.”

Lương Minh Thành liếc mắt nhìn con trai “Từ giờ trở đi, nó đã trở thành đồ ngươi hiếu kính ta.”

Chiêu này là lão gia tử dạy ông ta.

Nhìn vẻ mặt đau đớn không thể tin của con trai, đột nhiên tâm trạng của Lương Minh Thành thật tốt.

Nhãi ranh muốn chơi với ông ta, còn non lắm.

Vì thế ông ta giám sát để người hầu dọn bàn lò sắt đến thư phòng của mình.

Lưu lại Lương Hữu Tiêu vừa định đi ra ngoài kêu người tới chơi mạt chược, thuận tiện khoe khoang bàn lò sắt, ở trong sân hóng gió lạnh, nghi ngờ nhân sinh……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi