XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bên kia, Tiêu Hàn Tranh đến đạo quán đón bọn họ.

Vào cửa mới ngồi xuống, hắn đã thấy ánh mắt ngưỡng mộ và bội phục của muội muội, sau đó kể lại chuyện mới xảy ra.

Sau khi nói xong, Tiêu Bạch Lê nhường không gian cho hai người, tự mình đi tìm Tiêu mẫu.

Tiêu Hàn Tranh sững sờ một lúc, sau đó nhìn Thời Khanh Lạc cười nói: “Vậy ra hái hoa tặc là nàng làm!”

Thời Khanh Lạc chớp mắt, “Sao chàng lại biết chuyện hái hoa tặc?”

Tiêu Hàn Tranh cười nói, “Trên đường ta đến đây, nghe thấy không ít người nói đằng sau núi hoa đào xuất hiện một kẻ hái hoa tặc, chuyên môn nhắm tới phụ nhân, các cô nương làm chuyện đồi bại, vô liêm sỉ, còn bị đánh đến mức phải chạy trốn.”

“Còn náo loạn cả quan phủ, phủ nha sai người đến bắt hái hoa tặc.”

Gần đây, đang chờ kết quả của kỳ thi hương, rất nhiều thí sinh sẽ đến đây để ngắm hoa đào khi không có việc gì làm.

Ở phủ thành còn có các phu nhân, tiểu thư của một số gia tộc lớn nên phủ nha vẫn rất coi trọng.

Khi nghe tin đồn trước đó, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn, hái hoa tặc nào lại công khai gọi mình là "hái hoa tặc" giữa thanh thiên bạch nhật? Trừ khi não bị hỏng.

Không ngờ là do tiểu tức phụ của hắn làm ra.

Thời Khanh Lạc không nhịn được cười, “Không biết khi tên Kỳ Y Dương nghe được chuyện này liệu có tức giận đến mức muốn hộc máu, mấy ngày sau đó không dám đi ra ngoài cửa không.”

Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh cũng biết đến người tên Kỳ Y Dương, trong mắt tràn ngập ý cười: “Gã ta rất chú trọng thể diện, nhất định sẽ như vậy.”

Tiểu tức phụ của hắn sao có thể vừa xấu xa vừa đáng yêu như vậy!

Thời Khanh Lạc nói: “Đáng đời, ai cho gã ta nhìn trúng Tiểu Bạch Lê của chúng ta.”

Nàng lại bĩu môi, “Còn muốn nạp Bạch Lê làm thiếp, gã ta không xem lại bộ dạng yếu đuối như gà sắp c.h.ế.t của mình đi?”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Đương nhiên không thể để gã ta thành công.”

“Tuy nhiên tám chín phần mười là do gã ta nhất thời nảy sinh hứng thú thôi.”

Kỳ Y Dương không phải là người vì mượn sức bọn họ mà tự ép buộc bản thân.

Hẳn là gã ta đã nghe ai đó nói, sau đó nhìn thấy muội muội mới sinh ra hứng thú, lúc này mới chủ động muốn đưa người ta nạp vào trong phủ.

Thời Khanh Lạc nghe vậy lập tức phản ứng lại, “Ý của huynh là, thực ra vị thiếu gia định anh hùng cứu mỹ nhân kia có thể có liên quan đến bọn họ?”

Tiêu Hàn Tranh đáp: “Đúng là có liên quan đến Nhị hoàng tử. "

“Ta điều tra ra được Nhị hoàng tử và phụ thân cặn bã bí mật gặp nhau hai lần, sau đó Cát Xuân Như lại chủ động thường xuyên lui tới với gia quyến của tên Binh bộ tứ phẩm kia. Cái ý tưởng anh hùng cứu mỹ nhân chắc hẳn là do nàng ta nghĩ ra. "

“Tên thiếu gia nhảy ra trước đó, có thể là người Trịnh gia. "

Thời Khanh Lạc gật đầu, "Loại ý tưởng cổ hủ này thực sự giống cách làm của Cát Xuân Như."



Tuy rằng cũ kỹ nhưng ở thời cổ đại anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật sẽ khiến cho không ít nữ tử được cứu say mê người ta.

Suy cho cùng, ít có cơ hội tiếp xúc với nam nhân khác, lại không thể yêu đương tự do.

Đặc biệt, trong thoại bản có rất nhiều tình tiết như vậy, cuối cùng chúng đều trở thành những giai thoại.

May mắn thay, Bạch Lê không ngốc nghếch như trước nữa.

Nếu còn yếu đuối dẽ bị bắt nạt, bất ngờ được nam tử khôi ngô cứu giúp, có lẽ muội ấy sẽ sớm rơi vào mối tình này rồi.


Nàng nheo mắt lại, “Nhất định nữ nhân kia không có ý tốt.”

“Công tử Trịnh gia này có vấn đề gì sao?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Công tử Trịnh gia thích một nữ nhân thanh lâu, cho nên cưới thê tử là để ứng phó người trong nhà, mục đích chính là nạp nữ tử thanh lâu kia làm thiếp.”

Kiếp trước hắn có ấn tượng với công tử của quan tứ phẩm này, cũng bởi vị thê tử Trịnh Đồng Phong bị hại chết, mẫu tộc của thê tử này trực tiếp bẩm báo hoàng đế.

"Nếu không có chuyện Bạch Lê, Trịnh Đồng Phong đã thành thân với đích nữ của quan lục phẩm theo yêu cầu của phụ mẫu Trịnh gia.”

“Chính thê cưới vào cửa chưa được bao lâu, tên kia sẽ lập tức đưa nữ tử thanh lâu đã có thai kia vào cửa, trực tiếp sinh ra trưởng tử.”

“Vì để cho trưởng tử danh chính ngôn thuận trở thành đích trưởng tử, Trịnh Đồng Phong và người thiếp kia hợp tác g.i.ế.c c.h.ế.t chính thê.”

“Chỉ là bọn họ không ngờ rằng phụ thân của chính thê chỉ là quan lục phẩm, thế nhưng lại rất thương nữ nhi.”

“Ngay lúc thượng triều, ông ta trực tiếp đánh cược sinh mệnh tố giác với hoàng đế, mới không để cho âm mưu của người nhà Trịnh gia thực hiện được, ngược lại còn bị trừng phạt.”

Lúc đó hắn cũng vào triều.

Sự việc này khiến người đời giận sôi máu, cho nên khi bị mẫu tộc của chính thê vạch trần, kinh thành bàn tán mấy ngày.

Vì tiểu tức phụ biết hắn có kí ức kiếp trước, cho nên hắn mới thẳng thắng nói ra như vậy.

Thời Khanh Lạc tức giận, “Cát Xuân Như và Trịnh gia thật quá đáng.”

Nữ nhân Cát Xuân Như này, thật sự quá độc ác.

Trước đó, để Hạnh Hồng khuyến khích Tiêu gia cũ bán Bạch Lê cho Ngô gia chôn cùng.

Không thành công, lại nảy ra ý tưởng này.

Nhìn bề ngoài, Bạch Lê được gả cho nhi tử quan tứ phẩm có thể được xem là trèo cao, nhưng người ngoài làm sao có thể nghĩ rằng Trịnh gia lại có bộ mặt ghê tởm và bẩn thỉu như vậy.

Trịnh gia hẳn cũng biết Trịnh Đồng Phong mê luyến nữ nhân thanh lâu, nhưng không thể lấy làm chính thê được.

Vì vậy, khi Cát Xuân Như xúi giục, hai bên liền ăn nhịp với nhau.

Vừa lôi kéo được tiểu tướng công nhà nàng, lại cảm thấy một tú tài nhỏ rất dễ bị khi dễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi