XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Kể từ khi Tiêu Nguyên Thạch ở cùng Cát Xuân Như, đây là lần đầu tiên nổi giận lớn với nàng ta như vậy.

Tiền mà Cát Xuân Như lén lút dùng, chính là sau khi đám người lão thái thái đi Bắc Cương, ông ta từ chỗ tiền riêng lấy là hai chục nghìn lượng.

Chính là vì tiếp tục duy trì chi tiêu trong phủ tướng quân.

Nhưng thật sự không ngờ đến, lúc này mới bao lâu, Cát Xuân Như đã tiêu hết không còn dư lại mấy lượng.

Mấu chốt mỗi tháng còn có bạc thu từ thôn trang ruộng đất và cửa hàng.

Vốn dĩ dựa vào nguồn thu này, hoàn toàn đã đủ cho phủ tướng quân thu chi, còn có thể dư lại một chút.

Nhưng nàng ta lại cầm đi hết giúp đỡ muội muội và đệ đệ nhà mẹ đẻ.

Đào Liễu không ngờ đến Cát Xuân Như lại lớn gan như vậy, lại đào gần hết tiền bạc trong phủ tướng quân.

Lúc này lòng nàng ta cũng đang chảy máu, dù sao nàng ta vẫn cho rằng, sau này phủ tướng quân chính là của nàng ta và hài tử của mình.

Vì vậy dùng ánh mắt không dám tin nhìn Cát Xuân Như: "Phu nhân, sao phu nhân có thể làm thế được?"

"Tài sản của phủ tướng quân, đều là năm đó tướng quân dùng mạng đổi trên chiến trường đấy."

"Vốn dĩ ở kinh thành này phủ tướng quân của chúng ta chỉ là một tân quý, nội tình còn mỏng hơn mấy đại tộc thế gia khác."

"Lúc này phu nhân lại dời hết tiền bạc về phía nhà mẹ đẻ, sau này nếu có chỗ cần dùng bạc, Tướng quân không lấy ra được, vậy đồng liêu trong Triệu sẽ nhìn Tướng quân như thế nào?"

"Thật hâm mộ phu nhân, lại gặp được Tướng quân tốt như vậy, phu nhân làm chuyện như vậy, ngài ấy cũng còn bao dung cho phu nhân."

"Nếu đổi thành là phu nhân nhà khác, giúp đỡ nhà mẹ đẻ như vậy, sợ là đã sớm bị hưu rồi."

"Ta cũng cảm thấy rất vui vì mình có thể gặp được Tướng quân, ngài ấy tốt như vậy, phu nhân còn chọc giận ngài ấy, trái tim của phu nhân không đau sao?"

Vốn dĩ Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch tức giận như vậy rồi, tiện nhân Đào Liễu này còn cố ý thêm dầu vào lửa.

Nàng ta không nhịn được, trầm mắt hét lên: “Ngươi im miệng cho ta."

Tiêu Nguyên Thạch đã nghe vào lời của Đào Liễu.

Ông ta sầm mặt lại hỏi: "Cát Xuân Như, rốt cuộc nàng muốn thế nào?"

Cát Xuân Như vội vàng khóc lóc mong làm d.a.o động trái tim ông ta: "Sau này sẽ không, chàng đừng tức giận nữa."

Đào Liễu ở một bên nói: "Sau này phủ tướng quân còn tiền nữa đâu mà lấy."

Nàng ta giả bộ lo lắng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, chỗ này của ta có không ít đồ trang sức, ngài lấy hết cầm cố đi, sau đó phát tiền hằng tháng cho nha hoàn và gã sai vặt trong phủ."

"Nếu không để bọn họ đi ra ngoài nói, phủ tướng quân khấu trừ tiền hằng tháng, hoặc ngay cả tiền hằng tháng cũng không phát được, ta sợ ngài sẽ bị đồng liêu ngấm ngầm nói ba nói bốn."

Hoàn toàn chính là bộ dạng, vì ngài, cái gì ta cũng có thể trả giá.

Hình tượng vô cùng đối lập với Cát Xuân Như.

Một thị thiếp sinh bệnh còn nói muốn giao toàn bộ tài sản cho ông ta, cầm đi bù vào chỗ thiếu trong tướng quân phủ.

Một thê tử lấy tiền ông ta liều mạng trên chiến trường, cầm đi giúp đỡ muội muội đệ đệ nhà mẹ đẻ.

Chuyện này làm cho trong lòng Tiêu Nguyên Thạch thật sự không có mùi vị gì.

"Không cần, phủ tướng quân cũng không nghèo đến mức lấy đồ cưới của nàng bù vào."

Ông ta thất vọng nhìn Cát Xuân Như: "Xem ra cái nhà này, nàng không quản được rồi."

"Bắt đầu từ hôm nay, nàng giao tất cả sổ sách cho Liễu Như đi, sau này để nàng ấy quản lý cái nhà này đi."

Cát Xuân Như không dám tin nhìn ông ta: "Cái gì? Chàng lại muốn tước đoạt quyền quản gia của ta, đưa cho tiện nhân này?"

Trong lòng Đào Liễu vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt lại làm bộ hoảng sợ: "Tướng quân, phu nhân không phải cố ý giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều như vậy đâu, ngài đừng tức giận, vẫn là nên để phu nhân quản gia đi."

"Sau này đừng để cho phu nhân giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa là được."

Tiêu Nguyên Thạch vừa nghe như vậy, trực tiếp quyết định: "Nàng không phải vô ý mà là cố ý."

"Cứ quyết định như vậy đi, sau này sẽ để cho Liễu Như quản lý cái nhà này."



Lúc trước Cát Xuân Như lén lút đưa ba vạn lượng cho Cát Xuân Nghĩa, ông ta đã nói rõ ràng với nàng ta.

Nàng ta cam kết sau này sẽ không.

Nhưng lúc này mới qua bao lâu, lại len lén cầm tiền trong phủ mua thôn trang cho muội muội, cái gì mà sau này sẽ không để là giả.

Lại để Cát Xuân Như tiếp tục quản gia, phủ tướng quân này thật sự đổi từ họ Tiêu sang họ Cát rồi.

Đào Liễu thấy Tiêu Nguyên Thạch tức giận như vậy, cũng không kiểu cách nữa.

Vì vậy đưa tay vuốt n.g.ự.c thuận khí cho ông ta: "Ngài đừng nóng giận, ta quản là được."

"Chờ ngài bớt giận, ta lại trả cho phu nhân."

Bộ dạng cho Tiêu Nguyên Thạch có bậc thang đi xuống.


Cát Xuân Như tức giận nói: "Ngươi đừng có ở đây mà giả bộ, rõ ràng ngươi đã sớm nhớ thương quyền quản gia."

Sắc mặt Đào Liễu trở nên trắng hơn: 'Ta không có, ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này."

"Tướng quân, thôi cứ để cho phủ nhân quản lý đi, nếu không phu nhân lại hiểu lầm ngài, ảnh hưởng tình cảm giữa hai người sẽ không tốt."

Trên mặt lại mang theo dáng vẻ nhịn đau nhượng bộ: "Nếu không, nếu không ngài đưa ta đi đến thôn trang cũng được."

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đã vô cùng thất vọng với Cát Xuân Như, cho tới giờ còn không biết hối cải.

"Phu nhân muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm."

"Nếu đã quản không tốt cái nhà này, thì để cho người có năng lực đến quản lý."

Ông ta nhìn Đào Liễu nói: "Nếu nàng không muốn ta tức giận, thì nhận quyền quản gia đi, nhanh dưỡng bệnh cho tốt, cái nhà này giao cho nàng."

Lúc này Đào Liễu mới miễng cưỡng gật đầu: "Vậy ta sẽ quản, ngài tuyệt đối đừng tức giận, tổn hại sức khỏe."

Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy ấm áp, cũng chỉ có Liễu Như quan tâm đến sức khỏe của ông ta.

Sau đó ông ta hất tay Cát Xuân Như đang nắm lấy tay áo mình, nói với Đào Liễu: "Đi thôi, ta dẫn nàng đi khám bệnh."

Cũng không để ý Cát Xuân Như đang khóc lóc ở sau lưng, ôm ái thiếp rời đi.

Cát Xuân Như ngã quỵ xuống đất, lớn tiếng khóc.

Sao Tiêu Nguyên Thạch có thể đối xử với nàng ta như vậy, tên khốn kiếp này.

Không có quyền quản gia, sao nàng ta có thể khống chế phủ tướng quân.

Tiện nhân Đào Liễu này, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Tiêu Nguyên Thạch đưa Đào Liễu đến phủ y khám bệnh, lại để một tên tùy tùng của mình đi nói với quản gia, sau này Cát Xuân Như sẽ không quản lý chuyện trong nhà nữa.

Đồng thời lại đau lòng lấy năm nghìn lượng từ tiền riêng của mình, để cho quản gia phát tiền lương tháng trước còn thiếu một nửa và tiền lương tháng này cho người trong phủ.

Còn dư lại thì dùng trong chuyện chi tiêu khác.

Gần đây ông ta chỉ cảm thấy mình làm gì cũng không thành công, cảm thấy có chút bể đầu sứt trán, Cát Xuân Như còn gây thêm chuyện cho ông ta.

Vừa nghĩ đến nhiều bạc và đồ như vậy đều bị Cát Xuân Như đưa hết cho đệ muội nhà mẹ đẻ, ông ta cảm thấy lòng đang rỉ máu.

Vì vậy lại phân phó người đi Bắc Cương, nghĩ cách lừa gạt ba nghìn lượng bạc từ trong tay Tiêu gia cũ về.

Nếu không phải Cát Xuân Di gả vào phủ Nhị hoàng tử, ông ta cũng muốn để Cát Xuân Như đi tìm muội muội của mình, trả lại tiền đã đưa và thôn trang suối nước nóng kia.

Mấy ngày sau, người một nhà Tiêu Hàn Tranh đã đến kinh thành.

Hầu lão cũng hồi kinh cùng.

Chẳng qua lần này người một nhà không ở nhà Hầu lão nữa, mà là vào ở một tòa viện mà Tiêu Hàn Tranh đã sớm mua.

Lần này thời gian ở dài, cũng không tiện quấy rầy nhiều.

Cũng vì vậy Tiêu Hàn Tranh không chỉ mua một tòa viện, còn mua mấy cái thôn trang ở vùng ngoại ô sau này sẽ tăng gia.

Lại nghe lời của tiểu tức phụ, mua không ít ruộng đất, chuẩn bị dùng để trồng ngô và ớt.

Mấy năm tiếp theo ngô và ớt sẽ được phổ biến rộng rãi, vậy khẳng định giá cả sẽ không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi