XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Người của Tiểu tướng công ở phủ Nhị hoàng tử viết là mấy ngày nay hậu viện của phủ Nhị hoàng tử có không ít chuyện hay ho.

Nhị hoàng tử mỗi ngày đều sẽ đến viện tử của Cát Xuân Di ngồi một chút, dùng bữa với nàng ta.

Đây là đãi ngộ mà Nhị hoàng tử phi cũng không có.

Có vẻ nàng ta rất được Nhị hoàng tử sủng ái.

Thế là bị các nữ nhân ở hậu viện của Nhị hoàng tử thay phiên nhau chỉnh đốn.

Ví dụ như không cẩn thận trượt chân ngã xuống nước.

Bị một Trắc phi gia thế tốt hơn bưu xấu ở bữa tiệc trong phủ Nhị hoàng tử.

Đột nhiên bị dị ứng, trên mặt nổi rất nhiều ban đỏ.

Thời Khanh Lạc cảm thán, "Những nữ nhân ở hậu viện này thật đúng là đáng sợ, đủ các loại thủ đoạn."

May mà nàng không xuyên không vào hậu cung hay là hậu viện của hoàng tử, vương gia nào đó, nếu không đúng là muốn khóc.

Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Đây chẳng qua chỉ là món khai vị, hậu viện có một số nữ nhân độc ác, hoàn toàn không có giới hạn."

Kiếp trước hắn được nghe nói không ít, cho nên có chút sợ nữ nhân.

Nếu không phải gặp được tiểu tức phụ khiến hắn mở lòng, có khi cả đời này hắn sẽ thành thân.

Thời Khanh Lạc tựa vào vai Tiêu Hàn Tranh: "Chàng nói xem có phải Nhị hoàng tử để ý Cát Xuân Di thật không?"

"Cho nên mới mỗi ngày đều tới gặp Cát Xuân Di, không ngừng ban thưởng."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Không đâu, đây là Nhị hoàng tử muốn chỉnh đốn Cát Xuân Di, cố ý để nàng ta thành bia ngắm, khiến nữ nhân trong hậu viện ghen ghét, rồi mới trừng trị nàng ta."

"Nếu Nhị hoàng tử thích một người, thì sẽ bảo vệ chứ không phải tự nhiên sủng ái công khai như vậy."

"Đời trước Nhị hoàng tử quan tâm sủng ái Cát Xuân Di, còn cho người bảo vệ, bên ngoài lại tỏ ra lãnh đạm, không để các nữ nhân ở hậu viện ghen ghét, thù hận."

"Cũng vì vậy mà Cát Xuân Di mới có thể tránh thoát được rất nhiều mưu kế."

Lần này, Nhị hoàng tử đối xử với Cát Xuân Di như vậy, cũng bởi vì biết chuyện của Cát Xuân Như, hoặc là đã phát hiện là nàng ta lạt mềm buộc chặt, cho nên mới cố ý chỉnh nàng ta.

"Nàng xem, tin tức bên trên viết, thật ra Nhị hoàng tử không hề qua đêm ở viện tử của Cát Xuân Di."

"Nếu thật sự để ý, sẽ không thể không qua đêm."

Hắn lại nói: "Chỉ là mỗi ngày tới dùng bữa, không ngừng ban thưởng, có thể khiến những nữ nhân khác đỏ mắt ghen ghét."

Thời Khanh Lạc nghĩ cũng đúng, nếu thật sự để ý, vậy chắc chắn sẽ không giữ lễ như vậy.

Ví dụ như nàng đây, thường xuyên sẽ muốn hôn tiểu tướng công.

Mỗi lúc trời tối phải ôm hắn mới ngủ ngon được.

"Vậy nàng ta còn phải cố gắng nhiều, đời này muốn làm chính thê sợ là rất khó."

Tiếp đó nàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà Cát Xuân Di kiên cường hơn tỷ tỷ của nàng ta nhiều, bị như vậy mà vẫn lựa chọn ôm đùi Nhị hoàng tử phi, chứ không ỷ vào sự sủng ái của Nhị hoàng tử mà tùy ý phách lối ở hậu viện.”



“Thông minh lại lý trí, cũng không thiếu tâm cơ, đúng là rất thích hợp đến hậu viện tranh đấu.”

Xem tin tình báo, mới đầu Nhị hoàng tử phi rất quan tâm Cát Xuân Di.

Sau đó Nhị hoàng tử cứ sủng ái Cát Xuân Di như vậy nên Nhị hoàng tử phi có chút chán ghét.

Nhưng mấy ngày này, Cát Xuân Di lại mặt dày mày dạn, đồng thời cũng không kiêu căng, đối với Nhị hoàng tử phi lại càng tôn kính hơn, xem tình báo thấy thái độ của Nhị hoàng tử phi với nàng ta đã mềm lại rồi.

Nói rõ là Cát Xuân Di chẳng những có tâm kế, còn có thể nhẫn nhịn.

Trước đó Cát Xuân Như được phụ thân cặn bã quá cưng chiều, cho nên mới không kiên nhẫn và nhẫn nhịn được như vậy.

Hai người nói chuyện một hồi, Thời Khanh Lạc nằm trong n.g.ự.c Tiêu Hàn Tranh ngủ, hắn ôm nàng, một tay lật sách đọc.

Hắn có thể đứng đầu kỳ thi Hương, ngoại trừ tích lũy từ kiếp trước và được lão sư dạy bảo ở kiếp này, tự mình cũng phải rất chăm chỉ.

Vài ngày sau.

Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu, Phỉ Dục Triết và Tịch Dung hẹn phu thê Thời Khanh Lạc ăn cơm.

Bọn họ tới tửu lầu lớn nhất, xa hoa nhất kinh thành, đây là nơi các thiếu gia thích lui tới.

Vừa đi đến cửa thì gặp Kỳ Y Dương và Ngũ hoàng tử cùng nhau đi vào tửu lầu.

Kỳ Y Dương nhìn thấy Thời Khanh Lạc, biểu cảm hơi mất tự nhiên.

Muốn giả vờ như không nhìn thấy.

Nhưng Thời Khanh Lạc lại hào phóng giơ tay lên, chủ động chào hỏi: "Hai vị vẫn khỏe chứ!"

Kỳ Y Dương: "..." Không khỏe chút nào.

Hôm nay, trước khi đi ra ngoài gã ta đã nhìn hoàng lịch rồi, nhưng vẫn gặp nữ nhân này.

Quan trọng là bên cạnh nàng còn có mấy người Hề Duệ đi cùng.

Gã ta còn chưa hoàn thành xong chuyện đã hứa với Thời Khanh Lạc, cho nên sợ nàng tiết lộ chuyện sau núi ra ngoài.

Chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười: "Chào Thời nương tử, các ngươi đã tới kinh thành rồi à!"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đã tới được mấy ngày rồi."

"Ngươi muốn mời chúng ta ăn cơm sao?"

Trên mặt nàng nở nụ cười tươi: “Như vậy không tốt lắm đâu!”

Kỳ Y Dương: "..." Gã ta nói muốn mời ăn cơm khi nào? Da mặt của nữ nhân này vẫn dày như vậy.

Nhưng nàng đã nói như vậy, gã ta cũng không cách nào từ chối.

"Các ngươi tới kinh thành, ta là người ở đây đúng là nên mời một bữa cơm."

Gã ta hỏi: "Hay là ngày mai ta mời riêng ngươi và Tiêu công tử được không?”

Thời Khanh Lạc cười nói: "Được, vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh."

Chẳng qua ăn cơm chỉ là cái cớ, muốn hối thúc gã ta bắt đầu hành động mới là thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi