XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vừa lúc này hai người Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đã đi tới cũng nghe được.

Hai người bọn họ cũng nghe nói cửa hàng bạc hôm nay có trang sức mới, cho nên chuẩn bị trước khi đến ăn cơm đến mua một ít, mang về nhà dỗ lão thái thái và mẫu thân.

Ai nào ngờ vừa đến nơi đã thấy kịch hay đang diễn!

Hai người lập tức không chê lớn chuyện đi lên phía trước.

Hề Duệ tiến đến trước mặt Thời Khanh Lạc, vẻ mặt ham học hỏi, “Cái gì thúc thúc cùng với chất nữ? Mau nói nghe thử một chút xem.”

Lời này đã thành công làm sắc mặt hai người Tiêu Nguyên Thạch lại thay đổi thêm.

Tiêu Nguyên Thạch không muốn việc này bị Thời Khanh Lạc nói ra trước mặt mọi người.

Ông ta trầm khuôn mặt nhìn về phía Tiêu mẫu.

“Khổng thị, ngươi dạy con dâu như vậy sao?”

“Thân là mẹ chồng, ngươi có thể quản lý tốt con dâu được không?”

Ông ta đã từng chỉ cần như vậy, Khổng thị sẽ lập tức sợ hãi, rụt rè nghe theo ý của ông ta.

Mặc dù Tiêu Nguyên Thạch đối với đứa con dâu xấu này không có biện pháp, nhưng ông ta có thể tìm đến Khổng thị.

Ông ta nghe nói đứa con dâu khó chơi này đối xử với Khổng thị mềm yếu cũng khá tốt.

Khổng thị đã mở lời thì Thời Khanh Lạc hẳn sẽ nghe theo.

Thời Khanh Lạc bị sự vô sỉ của phụ thân cặn bã làm kinh ngạc rồi, “Ông là đang dạy dỗ ai đấy hả?”

Hoàn toàn xem mẹ chồng của nàng thành quả hồng mềm rồi tùy ý bắt nạt.

Quá tức giận, nếu không phải thời cơ và địa điểm không đúng, nàng muốn vén tay áo lên đánh người.

Sắc mặt Tiêu Hàn Tranh cũng trầm xuống, lo lắng nương chịu phải kích thích.

Đôi tay Tiêu Bạch Lê tạo thành quyền giống như muốn vung roi.

Nhị Lang cũng nhìn cha ruột với đôi mắt hình viên đạn.

Thật ra khi Tiêu mẫu tới kinh thành đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp tiền phu, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Vừa rồi gặp được, bà thực sự rất khẩn trương, cũng có một ít sợ hãi.

Mà chứng kiến Tiêu Nguyên Thạch che chở Cát Xuân Như đi mua trang sức, bà cũng không hề đau lòng như đã từng.

Ngược lại cảm thấy ghê tởm.

Không khỏi có chút hoảng hốt trong lòng.

Nghe được con dâu châm chọc hai người, trong lòng bà cảm thấy rất sảng khoái.

Rồi không nghĩ tới nam nhân cặn bã c.h.ế.t tiệt này vậy mà hướng mũi nhọn về phía chính mình.

Mấu chốt là, còn bảo bà quản con dâu?

Đối với Tiêu mẫu của hiện tại mà nói, có con trai con gái có con dâu như vậy là may mắn trời cho..



Nhi nữ và con dâu chính là điểm mấu chốt của bà.

Trong đầu Tiêu mẫu vang lên lời lúc trước con dâu nói.

Bà hít sâu một hơi, đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như.

Khi hai người không kịp phòng ngừa, giơ tay trước cho Tiêu Nguyên Thạch một bạt tai, lại trở tay cho Cát Xuân Như một bạt tai.

Đánh xong, đột nhiên cảm thấy nam nhân cặn bã Tiêu Nguyên Thạch này cũng không đáng sợ như vậy.

Hơn nữa còn thấy quá đã!

Ngay lúc đó cả người bà giống như được rót vào một cổ sức sống mới.

Bà hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Con dâu của ta nói không sai, vì sao ta lại phải quản nó?”

“Hơn nữa ta dạy con dâu có vấn đề gì sao?”

Bà chỉ vào Tiêu Nguyên Thạch, “Chẳng lẽ muốn cho nhi tử học giống ngươi, dưỡng chất nữ dưỡng thành ngoại thất, còn sủng thiếp diệt thê, cưới luôn người về nhà.”

“Ta thực sự rất may mắn, còn may là nhi tử của ta không giống như ngươi, chỉ chung thủy với con dâu ta.”

“Con dâu của ta cũng vô cùng tốt, hiếu thuận ngoan ngoãn hiểu chuyện, không cần tới phiên ngươi nói ra nói vào.”

“Các ngươi làm rối l.o.ạ.n l.u.â.n thường đạo lý, tra nam tiện nữ vô liêm sĩ, vậy mà còn không biết xấu hổ ra ngoài đi dạo, mặt các ngươi cũng thật lớn ha.”

Những lời này đều là bà học được từ Thời Khanh Lạc.

Bà lại nhìn về phía Cát Xuân Như, cười lạnh nói: “Còn có ngươi, thân cha đã c.h.ế.t của ngươi nếu biết ngươi gả cho huynh đệ kết bái của mình, không biết có thể bò từ trong mồ bò ra mắng ngươi hay không.”

Tiêu mẫu đột nhiên nổi bão, không những làm Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như hoàn toàn ngây người.

Ngay cả mấy người Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh đều kinh hãi rồi.

Mắt Thời Khanh Lạc sáng rực lên, to tiếng nói, “Nương, mắng hay lắm!”

Lại nói: “Nương, uy vũ!”

Nghe được Thời Khanh Lạc nói như vậy, Tiêu Bạch Lê cũng hai mắt sáng rực, không nhịn được nói theo: “Nương, uy vũ!”

Nhị Lang cũng cảm thấy nương mắng thật sự quá hay, “Nương, quá uy vũ!”

Khuôn mặt Tiêu Hàn Tranh vốn dĩ bình tĩnh cũng trở nên ôn hòa, trong mắt mang theo chút dở khóc dở cười, trong lòng lại vui hết chỗ nói.

Nương thật sự bị tiểu tức phụ dạy hư rồi, trở nên dũng cảm như vậy.

Nhưng mà nghe nương mắng như vậy thật quá sảng khoái ……

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người, cũng kinh ngạc với biểu hiện của Tiêu mẫu.

Trong trí nhớ bọn họ, Tiêu mẫu là một người rất ôn nhu, thậm chí có chút mềm yếu, nhìn qua sẽ tưởng là phụ nhân dễ ức hiếp.

Không nghĩ tới bà cũng dám tát Tiêu Nguyên Thạch và tiểu kiều thê của ông ta, còn chỉ vào mặt mắng hai người, thế này cũng quá dũng cảm đi.

Hoàn toàn bị Thời Khanh Lạc dạy hư rồi!

Nhưng sao bọn họ lại thích như vậy chứ!

Vì thế hai người cũng sôi nổi hô: “Đánh rất hay, mắng cũng vô cùng hay!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi