XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Đúng thật là đi theo con dâu, mới có thể dễ chịu như thế.

Những ngột ngạt còn đang cắm trong lòng kia, đột nhiên đã tiêu tan hết.

Bà từng nghĩ Tiêu Nguyên Thạch chính là một núi lớn chắn đường bà, nhưng bây giờ bà mới phát hiện ra, nam nhân này cũng chỉ được như thế.

Cũng sẽ thảm hại không chịu nổi chạy đi.

Lần trước, cặn bã này về nhà tế tổ còn dẫn Cát Xuân Như vênh váo kiêu ngạo về, còn đuổi mẫu tử bọn họ ra khỏi nhà.

Đột nhiên, bà cảm thấy đầu óc của mình từng bị úng nước, lại thích một nam nhân như vậy.

Lúc trước, bị ép buộc từ chọn hòa ly, thật sự là làm rất đúng.

Nếu không, chắc chắn bà sẽ c.h.ế.t vì tra nam tiện nữ đó.

Tiêu Nguyên Thạch nghe hai người nói, thiếu chút nữa loạng choạng quăng ngã Cát Xuân Như trên mặt đất.

Nhưng ông ta vẫn không dừng lại, sau khi ổn định thì vội vã rời đi.

Nếu không đi nữa, hai nữ nhân chanh chùa này có thể còn những lời khác đợi ông ta.

Đợi bóng dáng hai người biến mất không còn thấy nữa, Thời Khanh Lạc mới kéo tay Tiêu mẫu khen ngợi: “Nương, hôm nay nương làm rất tốt.”

Lúc trước, nàng còn lo lắng mẹ chồng sẽ bị phụ thân cặn bã tiện nữ kia bắt nạt, không ngờ mẹ chồng lại đứng lên như bão nổi, sức chiến đấu cũng không yếu chút xíu nào.

Nên tiếp đãi phụ thân cặn bã tiện nữ, làm cho đối phương bẽ mặt như thế, xem ra gần một năm nay nàng tẩy não cũng thật thành công rồi.

Hơn nữa, đứng ở vị trí của nàng chỉ trích phụ thân cặn bã không bằng mẹ chồng tự đứng ra sẽ có hiệu quả hơn.

Thật sự, làm cho phụ thân cặn bã với nữ nhân kia biến thành chuột chạy qua đường, ai gặp cũng vây đánh.

Tiêu mẫu nở nụ cười thoải mái: “Cũng là có các con ở đây.”

Nếu không, bà cũng không dám ra tay với hai người kia.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Không có chuyện gì đâu, có một thì sẽ có hai, trước lạ sau quen thôi.”

Đám người Hề Duệ nghe nàng nói: “…”

Có một thì sẽ có hai, ý nói lần sau, mrj chồng của nàng có gặp được Tiêu Nguyên Thạch thì cứ tiếp tục đánh sao?

Lần đầu tiên thấy, một người con dâu xúi giục mẹ chồng đi đánh cha chồng mình đấy.

Tuy rằng là tiền cha chồng…

Nữ nhân Thời Khanh Lạc này thật sự rất tốt, mẹ chồng của nàng đã bị nàng dẫn đi sai đường rồi.

Tiêu mẫu cảm thấy rất đúng, lần sau bà có gặp Tiêu Nguyên Thạch chắc chắn sẽ không sợ hãi và căng thẳng nữa.

“Được.”

Hơn nữa, lại nói bà cũng có chút đánh chưa đã tay.



Tiêu Bạch Lê cũng xắn tay áo, nghĩ thầm rằng, sau này có cơ hội nhất định sẽ trùm bao tải đánh Cát Xuân Như một trận.

Còn về phần đánh phụ thân cặn bã kia, dù sao cũng là cha ruột nên có hận thế nào cũng không thể ra tay được.

Nhưng nếu có cơ hội, nàng ấy cũng muốn bắt chước tẩu tẩu đối xử với phụ thân cặn bã như thế.

Nhị Lang cũng vô cùng sùng bái nhìn tẩu tẩu và nương của mình, tẩu tẩu thật uy vũ, cuối cùng cũng có thế khiến cho nương của cậu vùng lên rồi.

Cách đó không xa, Nhị hoàng tử dẫn Cát Xuân Di, cộng thêm Lương Hành Ngọc và Kỳ Y Dương đến nơi hẹn.

Bọn họ đến đúng lúc nhìn thấy Tiêu mẫu tặng cho Tiêu Nguyên Thạch với Cát Xuân Như một cái bạt tai.


Tiếp theo nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu phối hợp đánh đến, vạch trần những chuyện ghê tởm Tiêu Nguyên Thạch đã làm, làm cho Tiêu Nguyên Thạch xám xịt rời đi.

Trong lòng Nhị hoàng tử cũng bất đắc dĩ, cũng không biết là nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi hay nên thương tiếc cho quân cờ bị vứt bỏ Tiêu Nguyên Thạch này.

Trên lưng mang tội danh tư thông với chất nữ, chẳng sợ không có quan hệ huyết thống, tiền đồ của Đại tướng quân Tiêu Nguyên Thạch cũng đã tiêu tan rồi.

Hắn ta cũng là lần đầu tiên thấy Thời Khanh Lạc chọc tức người ta như vậy, trước kia cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Nữ nhân này thật sự đúng là thú vị như lời đồn.

Kỳ Y Dương nhìn Tiêu Nguyên Thạch thảm hại chạy đi, không khỏi lau cái trán không có chút mồ hôi nào của mình.

May mắn, lúc trước gã ta đã thỏa hiệp hợp tác với nữ nhân này rồi, nếu không gã ta cảm thấy bản thân mình cũng sẽ bị mất mặt như vậy.

Gã ta cảm thán với Lương Hành Ngọc: “Ngươi nói phải, tương lai vẫn không nên đắc tội với nữ nhân đầy bụng xấu xa này.”

Lương Hành Ngọc gật đầu: “Chuyện đó là chắc chắn rồi.”

Tuy rằng Lương Hành Ngọc không tự thử nghiệm chuyện bị Thời Khanh Lạc chơi xấu, nhưng vài lần tận mắt chứng kiến, hắn ta không muốn thử nghiệm chút nào.

Trong lúc vô tình, Lương Hành Ngọc nhìn đến Cát Xuân Di đang đứng ở bên cạnh, sắc mặt trắch bệch rất khó coi.

Hắn ta cố ý hỏi: “Cát trắc phi, sắc mặt của người nhìn không tốt, có phải bị bệnh rồi không?”

Cát Xuân Di nở ra một nụ cười miễn cưỡng nói: “Ta không sao.”

Nàng ta đang tức giận đến phát run mà thôi.

Vất vả lắm Nhị hoàng tử mới dẫn nàng ta đi ra ngoài một chuyến, nói muốn dẫn nàng ta đi lựa chọn trang sức, làm cho nữ nhân trong phủ hâm mộ đỏ mắt muốn chết.

Nàng ta cảm giác được sự ngọt ngào của gánh nặng, nhưng vẫn chọn ra cửa với Nhị hoàng tử, dù sao ngay cả Nhị hoàng tử phi cũng không có vinh quang này, cho nên trong lòng nàng ta rất kiêu ngạo.

Chỉ là sau khi về, nàng ta phải cúi đầu khom lưng trước mặt Nhị hoàng tử phi một đoạn thời gian.

Nhưng không ngờ, tới cửa của tiệm bạc đã như thấy chuyện như vậy.

Tỷ tỷ ruột của nàng ta bị nguyên phối thôn phụ tát một bạt tai, còn bị bóc trần quan hệ giữa tỷ tỷ của nàng ta với Tiêu Nguyên Thạch, cuối cùng bị mắng đến không thể chống lại, ngất xỉu rồi xám xịt bỏ đi.

Tỷ tỷ ruột mất mặt như vậy, tất nhiên nàng ta cũng không còn mặt mũi.

Mẫu chốt còn là mất mặt trước người thương.

Nàng ta cũng hận không thể ngất xỉu cho khỏi mất mặt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi