XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Y cũng sẽ không lại rối răm cuối cùng mấy thứ này thật sự do lão thần tiên truyền lại, hay là do Thời Khanh Lạc tự nghĩ ra.

Hoàng đế cười cười: “Thỉnh thoảng giả vờ ngốc cũng không phải chuyện xấu, ngươi nên học theo đi,”

Ngài rất vừa lòng với Thái tử, cho nên vẫn luôn dẫn theo bên cạnh để dạy dỗ nuôi nấng.

Hơn nữa, ngài từng là con của chính thê, đệ đệ thiếu chút nữa bị thứ tử ép chết, cả chuyện ngôi vị hoàng đế cũng sắp bị rớt khỏi tay.

Ngài càng muốn duy trì dòng chính, trừ khi Thái tử là bùn nhão trác không được tường, nếu không ngôi vị hoàng đế tương lai này vẫn không đến lượt mấy đứa con thứ ngồi.

Cũng bởi vậy, ngài cũng rất phản cảm với hành động của Tiêu Nguyên Thạch.

Hành động này chẳng khác nào với phụ hoàng của ngài, sủng thiếp diệt thê.

Thậm chí, càng quá đáng hơn, chỉ vì một nữ nhân mà ngay cả đích trưởng tử trưởng nữ đều có thể bỏ và tính kế, đúng là quá kỳ cục.

Đột nhiên, ngài hỏi: “Ngươi nói, qua đoạn thời gian nữa trẫm đẩy Tiêu Nguyên Thạch Bắc Cương thì thế nào?”

Thái tử ngẩn người, y không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút.

Sau nửa ngày, y lại hỏi ngược lại: “Phụ hoàng muốn dùng Tiêu Nguyên Thạch câu cá sao?”

Trong mắt hoàng đế lại nhiều thêm ý cười hài lòng: “Đúng vậy.”

Trẫm nghi ngờ Tiêu Nguyên Thạch sẽ không cam lòng cứ đưa bản đồ kho báu ra như vậy, tám chính phần ở trong tay còn giữ một bản.”

“Mà đệ đệ tốt kia của trẫm, chưa chắc không biết chuyện trong tay của Tiêu Nguyên Thạch có giấu bản đồ kho báu.”

“Cho nên, không bằng khiến Tiêu Nguyên Thạch đi Bắc Cương, để con cá kia mắc câu, đồng thời nhìn xem bọn chúng có thể hợp lực đi tìm đến nơi giấu kho báu hay không.”

Lương Hành Thần giật mình: “Phụ hoàng, ý của ngài là Tiêu Nguyên Thạch có thể vì giấu bản đồ kho báu mà đầu quân vào Cẩm vương?”

Hoàng đế lắc đầu: “Không chỉ việc giấu bản đồ kho báu, mà còn bởi vì tiền đồ của ông ta bị hủy hoại do mấy chuyện xảy ra gần đây, dường như đi không xa nữa.”

Ngài không thích dùng loại đại thần như thế, ngay cả con mình sinh ra cũng lạnh nhạt và vô tình như vậy, ai biết được ngày nào đó ông ta có thể trở tay đ.â.m cho hoàng đế như ngài một d.a.o hay không.

Hơn nữa, ngài đã điều tra được, vị Hoàng đệ của ngài cũng có rất nhiều lần lén lút muốn mượn sức Tiêu Nguyên Thạch.

Tiêu Nguyên Thạch cũng bí mật tiếp xúc với Cẩm vương, nhưng tạm thời không có đạt được thành quả gì.

Chuyện này chứng minh, Tiêu Nguyên Thạch đang để lại một con đường lui.

Hoàng đế cười lạnh, nếu Tiêu Nguyên Thạch có hai lòng, thì ngài sẽ thành toàn cho đối phương.

“Đương nhiên, nếu cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn không phản bội trẫm, nhìn lại công lao nhiều năm ông ta lập ra, trẫm cũng sẽ cho ông ta một kết quả tốt.”

Ngài khác với phụ hoàng, đại thần có công với mình cũng sẽ không vì kiêng kị hoặc không vui mà đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.

Nếu Tiêu Nguyên Thạch về Bắc Cương, cho dù có liên quan đến Cẩm vương, nhưng chỉ cần không thật sự phản bội ngài, ngài có thể dễ dàng tha thứ.

Nếu tìm được kho báu, Tiêu Nguyên Thạch chủ động tới báo tin, ngài cũng sẽ không bỏ đi công lao của đối phương.

Cho dù không trọng dụng như trước, nhưng không ngại cho ông ta một tước vị thể hiện ân sủng.

Nhưng nếu Tiêu Nguyên Thạch dám phản bội ngài, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lương Hành Thần nghe được ý trong lời nói của phụ hoàng.

Xem như phụ hoàng cho Tiêu Nguyên Thạch một cơ hội cuối cùng.



Cuối cùng có thể c.h.ế.t yên lành, có thể nắm chặt cơ hội này được hay không, thì phải dựa vào Tiêu Nguyên Thạch rồi.

Thật ra, y cũng không xem trọng chuyện này.

Dù sao, y biết Tiêu Nguyên Thạch là loại người coi trọng quyền lợi, bây giờ bị cướp mất chức vị ở bộ binh, còn phải về nhậm chức ở Bắc Cương, đáy lòng sao không có oán hận được?

Hơn nữa, nếu thật sự có lòng trung, thì làm sao vẫn giấu bản đồ kho báu ở trong tay?

Hành động này muốn làm gì? Tự đi tìm, hay là cầm cho Cẩm vương?

Đương nhiên, mấy thứ này phụ hoàng cũng đoán được, cho nên mới đi thử nghiệm để chứng thực.

“Phụ hoàng, nếu Tiêu Nguyên Thạch thật sự đầu quân Cẩm vương, Cẩm vương phản thì làm sao?”


Như vậy không phải uy h.i.ế.p rất lớn sao?

Trên mặt của hoàng đế hiện lên một tia lạnh lùng nghiêm nghị: “Thì cứ để gã phản.”

Cơ hội ngài đã đưa cho Cẩm vương, cũng cho Tiêu Nguyên Thạch cơ hội, chỉ xem bọn chúng chọn như thế nào.

Cẩm vương chính là cái gai dăm trong n.g.ự.c của ngài, không nhổ ra sẽ khó chịu.

Với việc lo sợ hậu hoạn về sau, không bằng ngài chủ động cược một trần trước là được rồi.

Lương Hành Thần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đoán được suy nghĩ của phụ hoàng.

Y nói lời từ đáy lòng: “Phụ hoàng anh minh!”

Đây là lòng dạ của đế vương, xem ra y còn phải học rất nhiều về phụ hoàng nữa, đúng thật là gừng càng già càng cay.

Bên kia, sau khi phu thê Tiêu Hàn Tranh về, tất cả mọi người đều chú ý hướng đi tiếp theo ở trong cung.

Cùng ngày, hoàng đế trừ phái ra mấy đội nhân mã chia ra đi các nơi khác nhau, cũng không có gió thổi cỏ lay nào khác, người xem kịch cũng không tránh được hơi thất vọng.

Tiêu Nguyên Thạch cùng đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn lo lắng đề phòng như trước.

Như trên đỉnh đầu có treo một con dao.

Mấy ngày kế tiếp, ông ta vẫn xin nghỉ bệnh không đi vào triều.

Đợi trên triều đình không có người nhắc chuyện trước nữa, lúc này Tiêu Nguyên Thạch mới đi vào triều.

Nhưng khiến cho ông ta không ngờ là vừa mới vào triều, nhóm Ngự Sử lại gây khó dễ, hận không thể bãi miễn chức quan của ông ta.

Vì thế sắc mặt hoàng đế cũng khó xử cắt chức vị bộ binh thật vất vả ông ta mới có được, còn bảo ông ta ở nhà tự kiểm điểm ba tháng.

Sau khi kiểm điểm xong, đợi ân khoa chấm dứt, sẽ để ông ta về Bắc Cương nhậm chức.

Chuyện này chính là sấm sét giữa trời quan đối với Tiêu Nguyên Thạch.

Ông ta thật vất vả cố gắng nhiều năm như vậy, mới từ Bắc Cương lập công điều đến kinh thành.

Bây giờ lại bị gây sức ép đuổi về?

Hơn nữa, ý của hoàng đế cũng thật rõ ràng, cái gì kiểm điểm ba tháng đợi ân khoa kết thúc rồi mới đi Bắc Cương.

Rõ ràng cố ý, muốn ông ta tận mắt nhìn thành tích ân khoa của nhi tử mà mình đã bỏ rơi kia sao?

Ông ta nghi ngờ rất có thể chuyện này do phu thê Tiêu Hàn Tranh yêu cầu hoàng đế.

Vì sao hoàng đế lại quyết tâm đưa ông ta quay về Bắc Cương như vậy, ông ta cảm thấy tám chín phần mười là nhi tử kia với con dâu của ông ta đã làm ra “chuyện tốt” này, thật tức c.h.ế.t ông ta mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi