XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch không nghĩ tới nữ nhi sẽ đưa ra điều kiện bù đắp như vậy.

Ông ta ngẩn người: "Các ngươi muốn mấy vạn lượng làm gì?"

Cái này thật là đòi hỏi quá đáng.

Tiêu Bạch Lê hỏi ngược lại: "Có tiền rồi, còn lo không xài được sao?"

"Trước kia ông bị bắt đi đánh giặc, chưa từng chăm sóc nhà cửa."

"Nương của ta vừa làm cha vừa làm nương nuôi nấng huynh muội chúng ta lớn, còn phải hầu hạ cha nương và một đại gia đình của ông."

"Tiền để cho đại ca của ta đi học, tất cả đều là do huynh ấy tự mình chép sách kiếm được."

"Cũng có nghĩa là ông chưa từng nuôi dưỡng huynh muội chúng ta, cho tới bây giờ cũng chưa làm hết trách nhiệm của phụ thân."

"Nếu đã muốn bù đắp, cho chúng ta mấy vạn lượng bạc tiêu xài, cũng không đáng gì chứ?"

Nàng ấy lại ý vị sâu xa nói: "Dù sao thì ông đã chịu chi như vậy, chẳng những nuôi cậu em chồng cô em chồng nhiều năm như thế, chi phí ăn mặc cũng đều tốt."

"Còn có thể đưa cho cậu em chồng ba vạn lượng bạc, chuẩn bị cho cô em chồng một trăm hai mươi món của hồi môn, sau lưng còn trợ giúp không ít."

"Không tiếc bỏ tiền cho cậu em chồng và cô em chồng như vậy, đối với mấy hài tử thân sinh này của ông, càng không nên keo kiệt chứ?"

Tiêu mẫu bỗng chốc hiểu ra ý tứ trong lời nói của nữ nhi.

Bà cũng nói: "Đúng vậy, ngươi chỉ để ý tới việc sinh ra chứ không để ý tới chuyện nuôi nấng, làm sao có chuyện tốt như vậy."

"Nếu đã muốn bù đắp, thì nên lấy ra chút thành ý."

"Nữ nhi của ta từ nhỏ tới lớn đều phải nhặt y phục của nữ nhi huynh đệ nhà ngươi mà mặc, ăn cũng là thiếu kém nhất."

"Tiền tiêu bây giờ cũng là lấy tiền của ca ca và tẩu tẩu."

"Vẫn là người làm cha như ngươi keo kiệt, cho cô em chồng tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng một cọng lông cũng không đưa cho nữ nhi của ngươi."

"Nuôi cậu em chồng tốt như vậy, trợ giúp nhiều như vậy, Nhị Lang nhà chúng ta từ nhỏ đã phải nuôi gà nuôi heo làm việc nhà, học chữ cũng là dùng bút lông nhúng nước viết, không nỡ dùng giấy mực."

"Ngươi muốn bù đắp, thì thực tế một chút, đừng chỉ biết nói khoác ngoài miệng."

Càng nói Tiêu mẫu càng tức giận, tên nam nhân cặn bã này thật sự là rất vô trách nhiệm.

Cắt đứt quan hệ là quá đúng, bằng không nhi nữ còn phải phụng dưỡng ông ta lúc về già, nếu không thì chính là bất hiếu, để cho ông ta chiếm lợi, vậy mới là buồn bực tới chết.

Bị hai người tranh nhau sỉ vả như vậy, sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch cũng có chút không nén giận được.

Trước kia không nhận ra, nhưng bây giờ quả đúng là có chút cảm thấy có lỗi trong lòng.

Cát Xuân Như dùng bạc của ông ta, bỏ nhiều tiền lên người đệ đệ của nàng ta như vậy, mà nhi nữ của ông ta lại phải sống những ngày cực khổ như thế.

Vừa so sánh như vậy, đột nhiên ông ta cảm thấy bản thân trước kia thật đúng là không làm tròn trách nhiệm.

Cũng vì vậy, lại sinh ra mấy phần không vừa lòng với tiểu kiều thê Cát Xuân Như này.

Ông ta có chút lúng túng nói: "Bây giờ ở trong tay ta không có bao nhiêu tiền."

Thật ra thì ông ta vẫn có thể lấy ra mấy vạn lượng, nhưng sắp tới ông ta phải trở về Bắc Cương, cái gì cũng phải tiêu cùng đút lót, không có cách nào lấy ra để bù đắp cho bọn họ.



Tiêu Bạch Lê nghe được lời này, chế nhạo: "Vậy vừa rồi ông nói nhiều lời muốn bù đắp cho chúng ta như vậy, chính là gạt người?"

"Đối đãi với tiểu thúc tử và tiểu di tử của ông tốt như vậy, chi tiền không tiếc như vậy, cũng chưa chắc người ta sẽ nhớ tới chỗ tốt của ông."

"Đối với nhi nữ thân sinh chúng ta lại keo kiệt như vậy, chỉ là lừa gạt ngoài miệng, ông thật sự cho rằng chúng ta là kẻ ngu sao?"

Ánh mắt nàng ấy nhìn cha ruột Tiêu Nguyên Thạch này hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Thỉnh thoảng chúng ta cũng sẽ nghi ngờ, rốt cuộc chúng ta có phải là hài tử thân sinh của ông không."

"Tất nhiên, chuyện này không liên quan đến nương của ta, thật sự mà nói thì đây là lần đầu tiên ta gặp phải người cha vô trách nhiệm m.á.u lạnh như vậy."

"Ở trong thôn, ta đã nhìn thấy không ít người cha không ăn không uống để có thể tiết kiệm cho hài tử ăn uống."

"Người như ông thật đúng là hiếm có, ít nhất thì ở thôn Hạ Khê chúng ta, trừ ông ra, quả thật tìm không ra người thứ hai."

"Ông nên vui mừng vì Cát Xuân Như không sinh nữa, bằng không thì sinh ra một đứa trẻ giống như huynh muội chúng ta, vậy cũng rất bi thảm."

Tiêu mẫu đứng ở bên cạnh cười nhạt: "Hài tử mà Cát Xuân Như sinh ra, không biết ông ta sẽ vui mừng và yêu thương bao nhiêu, sợ là núi vàng núi bạc cũng chủ động đưa cho."

"Người ta là báu vật, các con là rơm rạ."

"Chỉ là cũng không có gì đáng kể, dù sao thì ông ta và các con đã cắt đứt quan hệ."

''Nếu sau này ông ta có đoạn tử tuyệt tôn, muốn kêu các con chăm sóc, ông ta cũng không có mặt mũi đến tìm các con."

Nụ cười trên mặt Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn cứng đờ: "..." Thì ra Khổng thị cũng biết nói chuyện châm chọc và độc ác như vậy, còn nguyền rủa ông ta đoạn tử tuyệt tôn.

Nữ nhi ngoan ngoãn yếu đuối, lại có thể nói ra những lời mỉa mai nặng nề như vậy.

Ông ta hít sâu một hơi nói: "Ta còn chưa nói xong, các ngươi cần gì phải kết luận nhanh như vậy."

Tiêu mẫu nhướng mày: "Ngươi cũng không bị cà lăm, nói chuyện còn nói nửa đoạn, có ý gì sao?"

"Còn không phải là cố ý nói ra, để xem phản ứng của chúng ta một chút."

"Nếu chúng ta bị ngươi dỗ mấy câu liền vui vẻ, bây giờ ngươi cũng sẽ không nói như vậy, hơn nữa không biết trong lòng sẽ đắc ý như thế nào."

Bà hừ lạnh: "Người cặn bã như ngươi, ta đã sớm nhìn thấu."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Không nhìn ra, Khổng thị còn có bản lĩnh như vậy.

Khiến cho ông ta không lời chống đỡ.

"Làm phu thê lâu như vậy, ngươi lại coi ta là người như vậy?"

Ông ta bày ra vẻ mặt đầy bi thương vì bị hiểu lầm, bất đắc dĩ nói: ''Nguyệt Lan, chúng ta đã từng hòa thuận vui vẻ."

Đổi thành trước kia, nghe được những lời này, có thể Tiêu mẫu sẽ cảm thấy mềm lòng, hoặc là nghĩ lại xem mình có thật sự hiểu lầm ông ta hay không.

Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân buồn nôn tới nổi da gà.

Bà xoa xoa cánh tay: "Ngươi có thể thôi đi không."

"Ai từng hòa thuận vui vẻ với ngươi, ngươi đừng cho là mặt mình dát vàng."

"Đời này ta chỉ làm qua một chuyện sai lầm nhất, chính là năm đó mù mắt, nhìn trúng loại người cặn bã như ngươi."

Sau đó bà lại chuyển đề tài nói: "Tất nhiên, cũng bởi vì ngươi, mà ta có được ba nhi nữ hiểu chuyện lại hiếu thuận, cho nên cái gọi là tình cảm giữa chúng ta coi như huề nhau."

"Sau này đường ai nấy đi, ta sẽ không làm phiền ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tính kế ta."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi