XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vì vậy Tiêu Hàn Tranh quyết định dùng châm cứu phối hợp với tắm thuốc và thuốc viên, kết hợp ba thứ điều trị cho ông ấy.

Tiêu Hàn Tranh kê đơn thuốc trước, để người của Nghệ vương đi bốc thuốc.

Nghệ vương mang vào trong thôn rất nhiều dược liệu, vừa hay có tất cả những thứ trong đơn thuốc.

Người của ông ấy rất nhanh đã đưa tới.

Vậy vậy Tiêu Hàn Tranh phối dược cho ông ấy, tiến hành tắm thuốc trước, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi châm cứu.

Lúc Nghệ vương ngâm tắm thuốc, thì hắn đi làm thuốc viên.

Hắn lấy được truyền thừa của thần y, trong đó có một quyển sổ chuyên ghi chép bệnh tình của các bệnh nhân mà thần y đã từng khám.

Trên đó ghi chép tất cả tình hình từ lúc bắt đầu xem bệnh của Nghệ vương, còn kê ra những phương thuốc.

Lúc ấy vì thân phận của Nghệ vương nên hắn có xem mấy lần, cho nên cơ bản còn nhớ rõ.

Bởi vậy trên cở sở đơn thuốc sư phụ kê, phối hợp với phương thuốc của mình, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Một canh giờ sau, Tiêu Hàn Tranh châm cứu cho Nghệ vương.

"Một tháng làm một đợt trị liệu tắm thuốc và châm cứu như vậy, chỉ cần liên tiếp trị liệu trong ba tháng sẽ có thể giải quyết vấn đề thân thể của ngài."

Hắn lại nói: "Sau này, ta lại kết hợp điều trị dưỡng sinh và thuốc viên cho ngài, xem có thể giúp ích cho việc nối dõi của ngài không."

Nghệ Vương cười nói: "Cảm ơn!"

Mặc dù cũng chỉ ngâm tắm thuốc một lần, nhưng sau khi ngâm xong ông ấy cảm giác toàn thân ấm lên không ít.

Trước đó vừa đến mùa đông là ông ấy rất sợ lạnh.

Sau này có luyện võ nên tốt hơn nhiều, nhưng ban đêm đi ngủ tay chân vẫn lạnh buốt.

Ông ấy định chuẩn bị đến xem náo nhiệt, không ngờ Tiêu Hàn Tranh thật sự có năng lực điều trị.

Thật may hôm nay tới sớm, nhận được vui mừng trước, vốn dĩ lúc đầu ông ấy định nửa tháng sau hồi kinh mới đến tìm Tiêu Hàn Tranh.

Trị liệu xong, rất nhanh đến thời gian dùng bữa tối.

Tiêu Hàn Tranh lễ phép mời: "Sắp tới bữa tối, tối nay nhà chúng ta có nấu nồi lẩu dê, nếu vương gia không chê, có thể ăn thử."

Còn chưa thấy kịch hay, tất nhiên Lương Vũ Lâm sẽ không rời đi.

Vậy là thoải mái cười nói: "Được, trước đó có nghe nói kinh thành bắt đầu lưu hành một loại nồi nấu lẩu mới, ta cũng chưa thử qua, hôm nay phải quấy rầy rồi."

Tiêu Hàn Tranh không ngờ Nghệ vương sẽ ở lại: "Mời Vương gia ngồi chờ một lát."

"Không sao."

Hai người ngồi nói chuyện phiếm, càng trò chuyện càng cảm thấy ăn ý.

Lại qua gần nửa canh giờ, tùy tùng tới nói lẩu dê đã xong.

Tiêu Hàn Tranh mời Nghệ Vương đứng lên đi dùng bữa tối.

Ngăn cách nam nữ ở Đại Lương không quan trọng, nam nữ cùng nhau dùng bữa, chỉ cần không phải nam nữ độc thân chưa lập gia đình thì cũng không sao.

Hơn nữa Nghệ vương chủ động nói không cần để ý thân phận của ông tấy Tiêu gia bình thường dùng bữa như thế thì cứ như vậy, đừng câu nệ.

Ăn lẩu đúng là rất cần bầu không khí, nhiều người đông vui.

Vì vậy Tiêu Hàn Tranh để tiểu tức phụ và mẫu thân, muội muội ở bàn bên cạnh.

Hắn và Nhị Lang thì ngồi một bàn với Nghệ Vương.

Vừa mới bắt đầu mang thức ăn lên, một gã sai vặt đến báo.

"Chủ tử, Tiêu đại tướng quân ở cổng xin gặp."

Tiêu Hàn Tranh có chút ngoài ý muốn, cũng đoán được phụ thân cặn bã tới làm gì.

Không ngờ lần này hiệu suất làm việc của phụ thân cặn bã cao như vậy: "Mời vào đi."



Hắn không phát hiện, vốn dĩ Nghệ vương tuấn nhã đang ngồi, nghe được Tiêu Nguyên Thạch tới, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

Thật may là ông ấy ở lại dùng bữa mới có thể thấy trò hay này.

Tiêu Nguyên Thạch được gã sai vặt đưa đến đây.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Nghệ Vương, ông ta lập tức sững sờ, hiển nhiên là rất kinh ngạc.

Sau đó trước tiên là cúi đầu: “Bái kiến Vương gia!”

Đối với Tiêu Nguyên Thạch, Lương Vũ Lâm cũng không nói không để hành lễ.

Chờ người bên kia hoàn lễ mới thản nhiên nói: “Tiêu tướng quân.”

Tiêu Hàn Tranh mở miệng nói: “Tiêu tướng quân có việc gì sao?”

Bây giờ, Tiêu Nguyên Thạch có chút hối hận, ông ta không nghĩ tới việc Nghệ Vương sẽ ở đây.

Ông ta ngày càng không nhìn thấu đứa nhi tử này, chẳng những quen biết Nghệ Vương, lại còn cùng nhau ngồi ăn cơm.

Điều này cho thấy mối quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản.

Tâm tư của ông ta không khỏi lung lay vài phần.

Ông ta cười trả lời: “Ta hôm nay đáp ứng Bạch Lê, tặng tòa ôn tuyền thôn trang tặng cho con bé.”

“Sau khi đổi tên xong, ta lập tức đưa qua.”

Sao Tiêu Hàn Tranh không nghe phụ thân đang cố ý nói cho Nghệ Vương nghe.

Người ngoài không biết còn tưởng người phụ thân này thật sự yêu chiều nữ nhi.

Hắn cong môi cười: "Nghe nói ngươi cho tiểu di tử ngươi một thôn trang phụ cận làm của hồi môn, Tiêu tướng quân thật biết chọn chỗ."

Nơi đó có nhiều ôn tuyền, giá cả cũng thuộc vào hàng cao ngất ngưởng.

Tiêu Nguyên Thạch cười xấu hổ: “Chuyện kia cũng không phải do ta an bài.”

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Tiền cha chồng, chuyện kia tuy rằng không phải do ông an bài, nhưng là phu nhân của ông an bài, lẽ nào các người không phải là người cùng một nhà sao?”

“Ông thay lòng đổi dạ cũng thật là nhanh!”

Nàng cười nói: “Nghe nói gần đây phủ tướng quân có một di nương từ ngoại thất được cưng chiều thành quý thiếp, không lâu nữa sẽ truyền ra tin tốt, người này sắp trở thành tướng quân phu nhân rồi đi?”

“Cũng không phải là không có tiền lệ, dù sao Tiêu tướng quân ông rất thích để ngoại thất lên làm chính thê.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật xem thường người khác của ông ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Ở một bên Lương Vũ Lâm ngồi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, khẽ cười nói: “Vậy không phải nên chúc mừng trước cho Tiêu tướng quân sao?”

“Đến lúc đó nếu ngươi đổi chính thê, mở yến tiệc, bổn vương nhất định sẽ đến đưa quà mừng.”

Mồm miệng của phụ nhân Thời Khanh Lạc này quả thật rất lợi hại.

Ông ấy cũng không ngại thêm dầu vào lửa, khiến màn kịch này càng trở lên náo nhiệt.

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Vị vương gia ốm yếu này đang làm loạn cái gì vậy.

“Vương gia hiểu lầm, vi thần không dám làm chuyện như vậy.”

Ông ta đã từng làm một lần, nếu tái phạm, không biết sẽ bị người cười nhạo như thế nào.

Hơn nữa, ông ta đối với Liễu Như cũng chỉ xem như là yêu thích, là thú vui nhất thời, làm sao có thể xem như chính thê được.

Tiêu mẫu cười chế nhạo: “Ngươi cũng không phải chưa từng làm.”

“Lúc này giả bộ gì chứ.”

Đối với chuyện này, bà là người có quyền lên tiếng nhất.

Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng: "..." Miệng nữ nhân này càng ngày càng không buông tha ai.

Con ngươi ông ta lóe lên, vẻ mặt áy náy thở dài: “Ta biết chuyện mình đã làm trước kia thực sự xin lỗi các ngươi, ta sẽ bồi thường cho chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi