XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Bạch Lê tiếp tục vô tội nhìn ông ta, “Ta chưa nói ông là giày rách, chưa nói ông so với cỏ cây còn rẻ mạt hơn, ta nói Cát tiểu nương. Cát tiểu nương coi thứ gì đó như bảo vật, nương của ta lại ghê tởm nó.”

Tiếp theo nàng ấy nhún vai, “Nếu ông thật sự muốn nghĩ chính mình thành như vậy, ta đây cũng không có cách nào khác.”

Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng, “Ngươi, ngươi quả là hư không tưởng nổi.”

Ông ta thật sự không nên đón người mang về, hiện tại ông ta hối hận sâu sắc.

Làm khách cái rắm, hai nghiệp chướng này chính là cố ý tới tìm lỗi rồi đối phó với bọn họ.

Tiêu Bạch Lê cười nói: “Có sao? Ta hư không tưởng nỗi chỗ nào vậy?”

“Vốn dĩ chính là Cát tiểu nương tự mình suy nghĩ lung tung, chẳng qua là ta chỉ sửa lại cho đúng sai lầm của nàng ta thôi.”

“Tiêu tướng quân, ông rốt cuộc có hoan nghênh chúng ta tới làm khách hay không!”

“Nếu là không chào đón, hiện tại chúng ta sẽ lập tức rời đi.”

“Sau đó ra đường hỏi thử mọi người, các ngươi bình thường đãi khách như vậy sao?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Nữ nhi này là tới khắc ông ta, hiện tại ông ta thật sự muốn nói rất không chào đón.

Nhưng ông ta không thể nói, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tất nhiên là hoan nghênh.”

Tiêu Bạch Lê khẽ cười nói: “Ra là hoan nghênh, vậy được thôi, chúng ta sẽ cố mà ở hai ngày rồi đi.”

Nàng ấy phát hiện nói móc phụ thân cặn bã và ngoại thất, thật sự quá sướng miệng.

Quả nhiên tẩu tẩu dạy gì cũng đúng.

Cát Xuân Như, Tiêu Nguyên Thạch: “……” Các ngươi thật sự có thể không cần miễn cưỡng như vậy.

Đào Liễu đứng một bên cùng nhóm nha hoàn gã sai vặt, vẫn luôn nghẹn cười.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ khi hai vị tiểu thư thiếu gia trở về, thế mà lợi hại như vậy, bức tướng quân và phu nhân tức giận đến lời cũng nghẹn không nói được.

Làm nghẹn họng người quá lợi hại.

Tiêu Nguyên Thạch hận không thể nhanh chóng mang người vứt ra chỗ hoang cho tự sinh tự diệt, “Ta dẫn các ngươi đi xem chỗ ở trước.”

Lần này Tiêu Bạch Lê và Nhị Lang không hề kiếm chuyện, còn rất có lễ phép gật đầu, “Được, phiền toái Tiêu tướng quân.”

Vừa tới phủ tướng quân này, từ nơi nào đến nơi nào, chơi một chút đã cảm thấy thấy nhàm chán.

Thấy hai người không hề tranh cãi, Tiêu Nguyên Thạch không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ông ta cũng không màng đến tiểu kiều thê đỏ mắt rơi lệ, chỉ hy vọng nhanh chống tống cổ hai tiểu tổ tông này đi.

Vì thế dẫn theo hai người đi đến một sân nhỏ.

Tuy rằng Cát Xuân Như giận muốn chết, nhưng rồi lại sợ hai người làm loạn hay muốn chỗ tốt từ Tiêu Nguyên Thạch, vì thế chỉ có thể không cam lòng đi theo vào.

Đào Liễu vui vẻ làm khán giả xem màn biểu diễn bẽ mặt của hai người, cũng không chút do dự đi theo sau.

Vừa đi, Tiêu Bạch Lê ở một bên hỏi: “Tiêu tướng quân, ông muốn cho chúng ta ở viện nào?”

Tiêu Nguyên Thạch trả lời: “Cho các ngươi ở khách viện.”

Tiêu Bạch Lê lại hỏi: “Khách viện so với viện của đệ đệ muội muội Cát tiểu nương kém hơn sao?”

Cát Xuân Như đi ở sau lưng không nhịn xuống được, “Ngươi có thể đừng xưng hô tiểu nương tiểu nương không? Đây là thất lễ.”

Tiêu Bạch Lê không hề tức giận, cười gật đầu, “Phải không? Chúng ta thật sự không biết đây là thất lễ, dù sao chúng ta vẫn là đồ nhà quê đến từ nông thôn, không có kiến thức.”



Mặt nàng ấy đầy tươi cười, dịu ngoan nói: “Cát tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận, sau này chúng ta sẽ không kêu ngươi tiểu nương nữa.”

Cát Xuân Như: “……” Cái xưng hô này khiến nàng ta càng thêm chán ghét.

Hiện tại nàng ta có thể bóp c.h.ế.t nha đầu c.h.ế.t tiệt kia hay không, quả thực là quá hiểm độc.

Tiêu Nguyên Thạch cũng muốn phát điên.

Phu nhân không gọi, dì Cát không gọi, một hai phải kêu cái gì tiểu nương, tỷ tỷ.

Hai đứa nghiệp chướng này tuyệt đối là cố ý.

Nếu để người khác nghe được hai người kêu “Cát tỷ tỷ” sẽ nói phủ tướng quân như thế nào?


Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được lạnh mặt.

"Tiêu Bạch Lê, ngươi vừa vừa phải phải thôi."

"Ngươi còn như vậy, ta sẽ nổi giận." Ông ta đã rất tức giận rồi.

Lần này Tiêu Bạch Lê cũng không có tức giận, mà là vành mắt bỗng chốc đỏ lên: ''Xem ra ông nói muốn bù đắp cho chúng ta chỉ là gạt người."

"Ông lại có thể để chất nữ của mình hung dữ với ta, còn nói cái gì mà áy náy mắc nợ, hoàn toàn là muốn dụ dỗ chúng ta."

"Hu hu, ta phải đi tìm đại ca và tẩu tẩu của ta đến phân xử."

"Nếu không ta lại đi ra ngoài hỏi mọi người một chút, có thể ức h.i.ế.p người như vậy sao?"

Nói xong thật đúng là xoay người vừa khóc vừa muốn bước đi.

Trước đó nàng ấy được tẩu tẩu dẫn đi xem kịch của mấy người Ngô gia, còn học được không ít tinh hoa.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta thật sự muốn phát điên rồi.

Nếu để cho Tiêu Bạch Lê khóc lóc đi ra ngoài như vậy, ông ta có miệng cũng không giải thích rõ được...

Ông ta vội vàng gọi người lại: "Đứng lại, ta không phải là hung dữ với ngươi."

Tiêu Bạch Lê xoay người: "Vậy ông còn nói muốn nổi giận."

Trán của Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên nảy lên: "Ta chỉ là nói một chút, làm sao nỡ nổi giận với ngươi chứ!"

Lúc này Tiêu Bạch Lê mới nói: ''Cái này cũng không có gì khác biệt."

"Mới vừa rồi ông hung dữ với ta như vậy, không phải nên bồi thường cho ta chút gì sao?"

Sau đó bày ra dáng vẻ ông không bồi thường cho ta thì không được.

Tiêu Nguyên Thạch có chút sụp đổ: "Ta cho ngươi một cái sơn trang suối nước nóng còn chưa đủ?"

Tiêu Bạch Lê bĩu môi một cái: "Một cái sơn trang suối nước nóng, chẳng qua là một trong mấy chục phần của hồi môn của muội muội Cát tỷ tỷ, ông còn không biết xấu hổ mà nói đây là bồi thường."

"Nếu như ông không thành tâm bồi thường, vậy tỷ đệ chúng ta đi là được."

Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Đi mau, các ngươi mau đi đi.

Ông ta hầu hạ không nổi nữa.

Nhưng ông ta là người mang bọn họ trở về, dù có tức giận như thế nào cũng phải nhận lấy: "Ngươi muốn bồi thường cái gì?"

Tiêu Bạch Lê nín khóc mỉm cười: ''Trước đó tuyết rơi nhiều, không ít dân chúng đều bị tai họa, ta muốn đi ra ngoài thành cứu tế, ông kêu người chuẩn bị lương thực cho ta nấu cháo, còn có người giúp đỡ."

"Đây là làm chuyện tốt, Tiêu tướng quân hẳn sẽ không có ý kiến chứ?"

Tiêu Nguyên Thạch: ''...'' Không, ta có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi