XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Nhưng người thê tử Cát Xuân Như này, không chỉ không nghĩ cho ông ta, còn không ngừng náo loạn.

Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch ôm Đào Liễu trách cứ mình, giận đến cả người run rẩy: "Tiêu Nguyên Thạch, chàng lại có thể vì một tiểu thiếp đê tiện mà đối xử với ta như vậy."

Gần đây thái độ của Tiêu Nguyên Thạch đối với nàng ta không được tốt như trước, còn thường xuyên tránh mặt nàng ta, chuyện này làm cho nàng ta có chút không chịu nổi.

Cho nên đổ tất cả oán hận lên người của Đào Liễu, đều là chuyện tốt mà tiện nhân này khiêu khích gây ra.

Trước khi đi Bắc Cương, nàng ta phải xử lý tiểu tiện nhân này.

Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Xuân Như, nàng là thê tử của ta, cần gì phải tức giận với một tiểu thiếp."

"Trở về sân viện suy nghĩ thật kĩ đi."

Sau đó ông ta ôm người đi tìm phủ y.

Cát Xuân Như ở phía sau giận đến giậm chân.

Đến chỗ phủ y, Tiêu Nguyên Thạch kêu đối phương xem xét kĩ càng cho Liễu Như một chút.

Thầy thuốc bắt mạch trước, một lát sau nói: "Chúc mừng Tướng quân, Như thị thiếp có thai rồi."

Tiêu Nguyên Thạch sửng sốt: "Ngươi nói là Liễu Như mang thai?"

Phủ y gật đầu: "Đúng, đã hơn một tháng."

"Gần đây nhất định đừng để cho nàng ấy mệt mỏi hoặc là tức giận, nếu không sẽ dễ bị hư thai."

"Giống như vết thương hôm nay của nàng ấy, đối với thai nhi cũng có ảnh hưởng."

Tiêu Nguyên Thạch cười gật đầu: "Được, ta sẽ sắp xếp cho nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt."

Đột nhiên có hài tử, ông ta rất vui mừng và kì vọng.

Đúng lúc này Đào Liễu cũng tỉnh lại, nàng ta sờ bụng mình: "Tướng quân, mới vừa rồi ta mơ mơ màng màng nghe được, phủ y nói ta có hài tử sao?"

Y thuật của Tiêu Hàn Tranh thật đúng là lợi hại, nàng ta uống thuốc mà hắn bào chế xong, vậy mà thật sự có thai rồi.

Tiêu Nguyên Thạch đi tới ôm lấy nàng ta: "Đúng, chúng ta sắp có hài tử rồi."

Cả mặt Liễu Như đầy kích động, nước mắt lưng tròng: "Quá tốt rồi, ta có hài tử của Tướng quân."

"Tướng quân, gần đây ta có thể không gặp phu nhân được không? Phu nhân đối đãi với ta như thế nào, ta cũng không để ý, nhưng ta không muốn mất đi hài tử này."

Nàng ta lại giở trò: “Phu nhân nhất định là chưa biết ta có thai, cho nên trước đó mới kêu ta quỳ gối trong sân, Tướng quân đừng trách phu nhân."

"Ngài cũng đừng làm cho phu nhân tức giận, tất cả đều là lỗi của ta."

Tiêu Nguyên Thạch vừa nghe liền không vui, cái gì gọi là đừng làm cho Cát Xuân Như tức giận.

Tại sao từng người một đều cảm thấy ông ta sợ Cát Xuân Như như vậy chứ?

Lại không nhịn được nghĩ tới, chẳng lẽ Cát Xuân Như đã biết Liễu Như mang thai, cho nên mới cố ý kêu người vả miệng phạt quỳ gối?

Nếu không thì tại sao Đào Liễu vào phủ lâu như vậy, cũng không thấy Cát Xuân Như nổi giận như vậy bao giờ.

Càng nghĩ ông ta càng tức giận, tự Cát Xuân Như muốn lấy hài tử bày trò dẫn đến sinh non, còn không cho phép người khác sinh cho ông ta?

Đây là muốn chặt đứt con nối dõi của ông ta sao?



"Yên tâm, gần đây nàng sẽ không gặp nàng ấy đâu."

Ông ta quyết định cấm túc Cát Xuân Như, đầu tiên là để cho Liễu Như an tâm dưỡng thai, thứ hai là không để cho Cát Xuân Như chạm mặt tỷ đệ Tiêu Bạch Lê, sau đó lại ầm ĩ.

Nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện người thê tử Cát Xuân Như này thật giống như vừa xuất hiện thì sẽ khiến cho phủ Tướng quân không được yên bình, trước đây là đám người lão thái thái, bây giờ lại...

Đào Liễu mang thai, được đích thân Tiêu Nguyên Thạch đưa tới viện tử của mình.

Còn sai người của ông ta người tới hầu hạ.

Từ điểm đó Đào Liễu có thể thấy Tiêu Nguyên Thạch rất coi trọng con cái.


Nàng ta cũng nảy sinh không ít suy nghĩ.

Nhìn ra được huynh muội ba người Tiêu Hàn Tranh sẽ không nhận lại phụ thân Tiêu Nguyên Thạch này.

Cát Xuân Như không thể sinh con lại, tương lai phủ tướng quân này còn không phải là của nàng ta và con nàng ta sao.

Nàng ta cũng không muốn để cho con mình sau khi sinh ra là con của vợ lẽ.

Nằm ở trên giường, uống canh hầm phòng bếp mang tới.

Đào Liễu nghĩ đến những lời mà trước đó Thời Khanh Lạc đã cho người nói lại với nàng ta.

Cát Xuân Như có thể từ ngoại thất lên làm chính thê, vì sao nàng ta lại không thể?

Đào Liễu sờ xuống bụng, vì con nàng ta phải làm được.

Mặc dù không yêu Tiêu Nguyên Thạch, nhưng với đứa bé này, nàng ta vừa sợ hãi vừa vui mừng và mong chờ.

Đây là đứa con m.á.u mủ của mình, chỉ có loại người như Cát Xuân Như mới có thể bỏ con để hại người.

Nếu là nàng ta, sẽ không dùng con mình để đi hãm hại Cát Xuân Như.

Bên này Đào Liễu sinh ra đầy dã tâm, bên kia Tiêu Nguyên Thạch cũng đi tới viện tử của Cát Xuân Như.

Cát Xuân Như nghe nha hoàn nói Tiêu Nguyên Thạch tới.

Nàng ta cũng không chủ động đi nghênh đón, mà cố ý nửa nằm nửa ngồi trên giường, dáng vẻ yếu ớt.

Tiêu Nguyên Thạch đi tới, nàng ta lập tức tỏ ra yếu đuối, đáng thương nhìn ông ta: "Tướng quân, ta đau đầu kinh khủng, không thể nghênh đón chàng.".

Tiêu Nguyên Thạch đi tới ngồi xuống: "Thân thể nàng không thoải mái thì cứ nằm đi."

"Từ sau khi nàng sảy thai lần trước, sức khỏe càng ngày càng kém, phải chăm sóc thật tốt."

Nghe ông ta nói như thế, trong lòng Cát Xuân Như có chút vui mừng, Tiêu Nguyên Thạch vẫn quan tâm mình.

Nhưng rất nhanh, câu nói tiếp theo của Tiêu Nguyên Thạch lập tức phá tan sự vui mừng này của nàng ta.

"Cho nên trước khi tới Bắc Cương, nàng hãy ở trong viện tử nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng đi ra ngoài".

Cát Xuân Như ngẩng đầu nhìn ông ta không thể tin được: "Đây là chàng muốn cấm túc ta sao?"

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch ôn hòa đưa tay kéo chăn cho nàng ta: "Làm sao có thể cấm túc nàng."

"Chỉ là về Bắc Cương sống sẽ khổ hơn so với ở kinh thành, thời tiết thường xuyên thay đổi, nếu nàng không chăm sóc thân thể tốt, làm sao đi tới đó được bây giờ?"

"Hay là nàng muốn ở lại kinh thành?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi