XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Ngày hôm sau, quản gia của phủ tướng quân tới tìm Tiêu Bạch Lê, nói lương thực đã chuẩn bị xong.

Tiêu Bạch Lê cũng biết Cát Xuân Như bị cấm túc, ép người không được, ở lại phủ tướng quân cũng không có gì vui.

Thế là dẫn theo Nhị Lang đi phát cháo ở ngoài thành.

Phát cháo liên tiếp mấy ngày, không phải loại cháo loãng kia mà là cháo đặc.

Mỗi người còn thêm một cái bánh màn thầu nóng hổi.

Bởi vì trước đó tuyết lớn, một số người dân trong thôn nghèo khổ chạy tới kinh thành tránh nạn và ăn xin.

Nhưng đều tập trung ở ngoài thành, trở thành một nhóm dân tị nạn.

Thế nhưng không có nhiều người bố thí, cho nên rất khó khăn.

Hoàng đế phái người đến bố trí, giúp dựng lều ở, mỗi ngày phát một ít bánh, cũng chỉ đảm bảo không bị c.h.ế.t đói.

Vì vậy vừa uống một bát cháo nóng hổi, xong ăn một bánh màn thầu nóng, mọi người nhìn Tiêu Bạch Lê đứng phát cháo cách đó không xa, đều cảm thấy vị tiểu thư này thật xinh đẹp lại tốt bụng.

Về phần Tiêu Nguyên Thạch là người chi tiền lại hoàn toàn bị mọi người phớt lờ.

Hôm nay, sau khi Lương Minh Thành gặp Hề Tín Hành còn nhắc tới chuyện này.

Lương Minh Thành nói: “Mỗi ngày trong đầu Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ cái gì nhỉ? Vừa sửa đường vừa phát cháo, nhưng người ta cũng không biết ơn ông ta.”

Bây giờ ở kinh thành ai không biết chuyện Tiêu đại tướng quân làm chuyện có lỗi với vợ cũ và đoạn tuyệt với nhi nữ.

Mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong lòng khó có thể bình an, cho nên chỉ có cố gắng hết sức bù đắp cho tiền thê và nhi nữ.

Tiền thê muốn sửa đường, ông ta lập tức dùng tiền thuê người sửa.

Nữ nhi thấy dân lánh nạn ngoài thành đáng thương, ông ta lập tức dùng tiền mua lương khô, phát cháo.

Mà người ở kinh thành đều nghe được nguyên nhân, cho nên rất nhiều người đều cho rằng, chắc chắn là Tiêu Nguyên Thạch đã từng làm chuyện quá đáng, lúc này lương tâm cắn rứt mới bù đắp như vậy.

Sau đó bất kể là bách tính ở trong, ngoài thành được hưởng lợi từ việc sửa đường hay dân tị nạn ngoài thành, trong lòng đều biết ơn Khổng thị và Tiêu Bạch Lê.

Dù sao không có một ai nói Tiêu Nguyên Thạch tốt, còn có người sau lưng cười ông ta đầu óc bị úng nước.

Hề Tín Hành thấp giọng cười: “Khả năng bị phu thê Thời Khanh Lạc bày mưu.” Loại biện pháp này cũng chỉ có phu thê Thời Khanh Lạc mới nghĩ ra.

Có khi Tiêu Nguyên Thạch còn tưởng rằng chính ông ta dùng tiền làm việc thiện, đến lúc đó người ta sẽ nhớ ân tình của phủ tướng quân.

Chắc cũng không ngờ được là mỗi một chuyện tốt mà ông ta làm ở kinh thành đều bị người ta chê cười.

Lương Minh Thành bật cười: "Chúng ta có cùng suy nghĩ."

Cũng may bọn họ không có đi lôi kéo Tiêu Nguyên Thạch, nếu không đúng là dẫm hố to.

Phải công nhận tiểu nhi tử của ông ta ở phương diện này ánh mắt cũng không tệ lắm.

Hề Tín Hành cong môi: "Sau này nên cách xa Tiêu Nguyên Thạch một chút."

Lương Minh Thành gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Không chỉ có hai người nghĩ như vậy, trong kinh thành không ít người đều nghĩ như vậy.

Không tới mấy ngày Tiêu Nguyên Thạch cũng biết trong kinh thành đồn như thế nào, những người khác nhìn ông ta ra sao.

Thiếu chút nữa bị tức giận đến mức nôn ra m.á.u ngất xỉu.

Đang rất tức giận, đột nhiên quản gia vội vã chạy tới.

"Tướng quân, nhà quận vương tìm tới cửa, nói tiểu công tử đánh công tử nhà bọn họ, đến tận cửa để tính sổ."

"Ngài xem phải làm sao?"

Tiêu Nguyên Thạch đen mặt: "Đây là lần thứ mấy tiểu tử thối kia gây chuyện rồi?"

Quản gia trả lời: "Đây là lần thứ năm."

Từ khi tiểu công tử bước vào phủ tướng quân, rất thích dẫn theo thị vệ của phủ tướng quân ra ngoài chơi.



Chuyên môn thích xen vào chuyện bao đồng, nhìn thấy ai ỷ thế h.i.ế.p người, hoặc là đùa giỡn nữ nhân đàng hoàng, lập tức sẽ cho thị vệ đi đánh.

Sau đó lại buông lời: "Tiền phụ thân của ta Tiêu Tướng quân, mặc dù đã hòa ly nhưng ông ta nói muốn bù đắp cho ta, các ngươi không phục cứ việc tới phủ tướng quân tìm ông ta."

Mấy lần trước chỉ là đánh mấy công tử quan viên triều đình, ai ngờ hôm nay trực tiếp đánh con trai quận vương…

Tiêu Nguyên Thạch thật sự là muốn điên rồi, ai nói nó nhu thuận hiểu chuyện đâu? Là thế này sao?

Quản gia nhìn thấy tướng quân muốn phát điên, lại thận trọng nói: "Mà hôm nay mấy cửa hàng trong kinh thành đều đến tính tiền."

"Ở bên ngoài Tiểu công tử bỏ ra hơn một vạn lượng bạc, toàn bộ ghi nợ vào phủ tướng quân."

Tiêu Nguyên Thạch khó hiểu: "Nó tiêu cái gì?"

Mấy ngày trước, Nhị Lang càng ngày càng thân thiết với ông ta, còn nói muốn mua đồ, nhưng trên người không có tiền.

Hỏi ông ta có thể dùng tiền của phủ tướng quân để mua không, hay là ra ngoài mua đồ ký sổ nợ.

Lúc đó ông ta nghĩ đến nó còn nhỏ cũng không tiêu bao nhiêu tiền, nên đồng ý cho mua đồ rồi ghi vào sổ của phủ tướng quân

Nhưng cũng ra một điều kiện, không được mua cửa hàng, ruộng đồng, thôn trang, đồ trang sức.

Ông ta như vậy cũng là đề phòng Nhị Lang bị bọn người Thời Khanh Lạc dạy gài bẫy ông ta.

Lúc đó Nhị Lang rất ngoan ngoãn đồng ý.

Nhưng mới mấy ngày, vậy mà đã bỏ ra hơn một vạn hai.

Quản gia trả lời cụ thể: "Tiểu thiếu gia mua không ít vải bông ở tiệm vải, mang tới cho người già, trẻ em tị nạn ngoài thành làm quần áo."

"Đi hiệu sách mua rất nhiều giấy mực mang đến cho học trò nghèo khó lên kinh thi hội."

"Còn mua mấy xe sách, thuê một viện tử nhỏ đặt sách ở bên trong, cho thư sinh nghèo không mua được sách đọc miễn phí."

“Mỗi ngày còn cung cấp nước nóng, ở chỗ đọc sách còn mua bếp lò bằng sắt, mua than tổ ong sưởi ấm."

"Những chi tiêu này, tất cả đều ghi vào trong sổ phủ tướng quân."

Tiêu Nguyên Thạch nghe xong mắt tối sầm lại, "Nhất định là tên nghiệp chướng này cố ý."

Đây đều là chuyện có thể mua được lòng người, tiểu tử thối kia lấy tiền của phủ tướng quân đi làm người tốt, nhưng hưởng lợi cuối cùng lại là mình.

"Không được, phải tiễn hai tiểu tổ tông này đi mới được." Ông ta thực sự không chịu nổi.

Tiêu Bạch Lê tốn không ít tiền phát cháo.

Chờ phát cháo xong, trong kinh thành còn có không ít mẹ goá con côi, người già và trẻ cô nhi rất đáng thương, nhất định phải cho những người này một chút ấm áp.

Mỗi một nhà đều đưa một phần, trong đó có lương thực, rau quả, vải vóc, trứng gà và đường đỏ.

Nhìn giống như một phần không nhiều, nhưng đưa đến nhiều nhà như vậy, cộng lại cũng mấy ngàn lượng bạc.

Ông ta còn nghĩ phải làm sao đưa Tiêu Bạch Lê về Tiêu phủ trước, còn mình bồi dưỡng tình cảm thật tốt với tiểu nhi tử.

Ai có thể ngờ, tiểu nhi tử lại không phải là cái đèn đã cạn dầu, chuyên môn lừa phụ thân…

Được, lần này trả về hết, bằng không phủ tướng quân của ông ta có lớn tới đâu cũng không đủ cho hai đứa nghiệt chướng này phá.

Quản gia nhắc nhở: "Tướng quân, người của quận vương phủ còn đang chờ ở bên ngoài."

Tiêu Nguyên Thạch còn có thể làm sao, chỉ có thể đen mặt tự mình đi giải quyết.

Nghe quản gia nói nhi tử vì thấy công tử của quận vương phủ ép mua người dân lương thiện về làm nô bộc, nên mới dẫn người đánh công tử kia.

Quan trọng là tên công tử kia là đứa con thứ mà quận vương thế tử cưng chiều nhất, con trai trưởng cũng phải nhượng bộ mấy phần.

Tiêu Nguyên Thạch tức giận không chịu được, người ta ép mua nô bộc liên quan gì đến cái đồ nghiệt chướng hắn chứ?

Người đến từ phủ Quân vương chính là thế tử, vì vậy rất không khách khí, trước tiên mắng Tiêu Nguyên Thạch một trận, chỉ trích ông ta không quản giáo, dạy dỗ hài tử.

Tiêu Nguyên Thạch chỉ có thể nắm mũi chịu tội, nói một đống lời tốt đẹp, cuối cùng phải bồi thường không ít thuốc quý, lúc này mới tiễn được người đi.

Cuối cùng mặt đen lại, giận đùng đùng đi tới viện tử của tỷ đệ Tiêu Bạch Lê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi