XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thấy Tiêu Hàn Tranh nhìn mình phát ngốc.

Trác Quân mở miệng hỏi: “Cẩn Du, huynh nhìn ta như vậy làm gì?”

Tiêu Hàn Tranh mặt không đổi sắc cười nói, “Vừa rồi ngửi được một mùi hương hoa lan rất dễ nghe, ta có chút thất thần.”

Con ngươi Trác Quân lóe lên ánh sáng, “Phải không? Huynh cũng thích hương hoa lan?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta cảm thấy rất thơm.”

Đúng là ba nữ trong nhà dùng huân hương hoa lan rất dễ ngửi, còn về những người khác, ngại quá không có cảm giác gì cả.

Chẳng qua tiểu tức phụ của hắn càng thích dùng hương trái cây hơn.

Một chút mùi quả táo, một chút mùi quả cam, một chút mùi chanh, làm cho hắn nhịn không được, muốn ôm nàng ngửi, hôn một cái.

Tưởng tượng như vậy, đột nhiên có chút nhớ tiểu tức phụ.

Nghe Tiêu Hàn Tranh nói cảm thấy hương này thơm, khuôn mặt Trác Quân không khỏi nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, “Ta cũng thích loại hương thơm này.”

Nếu lúc trước tiểu tức phụ không có nhắc nhở, Tiêu Hàn Tranh cũng sẽ không chú ý đến phản ứng của Trác Quân. Nhưng hiện tại vậy mà lại thấy đối phương mặt đỏ, hắn lập tức có chút ngây ngốc.

Trác Quân sẽ không thật sự thích hắn chứ? Nhưng nhìn hắn cũng không giống như người thích nam nhân!

Cũng bởi vì chuyện này, thời gian nói chuyện kế tiếp, Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn chú ý Trác Quân.

Phát hiện Trác Quân sẽ thường thường nhìn lén mình vài lần. Hiện tại trà đạo đã được lưu hành ở kinh thành, cho nên mọi người tụ hội đều cơ bản ngồi vây quanh lò, pha trà uống trà. Tiêu Hàn Tranh phát hiện mỗi lần đều là Trác Quân tới pha trà, trước kia còn không có chú ý, hiện tại lại phát hiện tay của đối phương rất trắng. Tuy rằng tay hắn cũng trắng, nhưng hoàn toàn khác với Trác Quân.

Nói như thế nào đây, Trác Quân càng giống với tay của tiểu tức phụ. Đương nhiên, tay của tiểu tức phụ hắn càng đẹp hơn, còn mềm mại nữa. Sau khi uống trà một lát, Phương Chí Tuấn kêu mọi người vào trong viện ngắm hoa. Tiêu Hàn Tranh nhìn chân của Trác Quân, lại phát hiện một vấn đề, chân của đối phương không lớn.

Cũng không như là số đo mà nam tử tuổi này của bọn họ nên có.

Chuyện này làm cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi.

Tiếp theo mọi người vui vẻ làm thơ, Tiêu Hàn Tranh cũng ứng phó làm một bài.

Lúc này, Phương Chí Tuấn để nha hoàn bưng rượu lên. “Đây là rượu hoa lê do tửu phường nhà ta ủ, vài vị nhấm nháp thử một chút đi.”

Sau khi hắn ta nói xong, cười uống cạn một ly trước.

Mọi người đều biết nhà của Phương Chí Tuấn là đại thương hộ Bắc Thành, là thế gia ủ rượu lâu đời. Sinh ý đã mở rộng đến kinh thành, cho nên ở kinh thành mới có sản nghiệp.

Tiêu Hàn Tranh bưng lên uống một ngụm, hắn cảm thấy hương vị bình thường, chỉ có chút mới mẻ mà thôi. Nhìn rượu hoa lê đục ngầu, hắn lập tức nhớ tới lời của tiểu tức phụ, biết một loại phương pháp có thể ủ ra được loại rượu trong.

Lập tức cảm thấy mất hứng uống rượu. Chẳng qua những người khác lại sôi nổi khen hương vị rượu này ngon, nên hắn cũng khen qua loa hai câu. Đột nhiên, nha hoàn đưa rượu tới, không cẩn thận vướng nhánh cây trên mặt đất, tay bưng rượu run lên, rượu văng ra ngoài. Mà rượu vừa lúc đổ lên người Tiêu Hàn Tranh và Trác Quân.



Tiêu Hàn Tranh biết võ, cảm giác rất nhạy bén, cho nên nhìn ra được nha hoàn cũng không phải cố ý.

Phương Chí Tuấn thấy thế không khỏi khiển trách nha hoàn vài câu.

“Cẩn Du, Hằng Lung, thật là ngại quá, nha hoàn nhà ta thật là tay chân vụng về.”

“Trong viện của ta cũng không có chuẩn bị quần áo khác.”

“Nếu không ta dẫn các ngươi đi sương phòng cách đó không xa lau một chút, lại dùng lò sưởi tay hong khô.”

Vốn Tiêu Hàn Tranh muốn uyển chuyển từ chối.

Chẳng qua nghe được Trác Quân nói được, đối phương lại không ngừng nhìn về phía hắn, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ. “Được, vậy làm phiền Chí Tuấn huynh.”

Vì thế ba người đi sương phòng cách đó không xa.

Phương Chí Tuấn đi tìm khăn sạch sẽ cho hai người, lại phân phó người đi lấy lò sưởi. Trong phòng chỉ còn dư lại Tiêu Hàn Tranh và Trác Quân. Trác Quân đi về phía trước, nhìn qua là muốn đi tới ghế ngồi xuống. Ai biết không cẩn thận chân này vấp chân kia, đột nhiên ngã về phía Tiêu Hàn Tranh đi chậm mình một bước.

Nếu đổi thành lúc trước, Tiêu Hàn Tranh sẽ tránh đi. Nhưng vì chứng minh suy đoán của mình, hắn chủ động duỗi tay đỡ Trác Quân. Trong đó một bàn tay vừa vặn bắt lấy cổ tay Trác Quân, đầu ngón tay đặt lên mạch đập của đối phương.

Chẳng qua cũng không để đối phương dựa vào lòng mình, sau khi đỡ Trác Quân đứng vững, hắn lập tức buông ra.

Trác Quân quay đầu mặt đỏ hồng, “Cẩn Du, ngại quá, ta không cẩn thận vấp trúng chân mình.”

Tiêu Hàn Tranh có lễ cười hỏi, “Hiện tại ngươi không sao rồi đi?”

Trác Quân lắc đầu, “Không có việc gì.”

Lúc này, Phương Chí Tuấn cầm khăn trở về.

Tiêu Hàn Tranh và Trác Quân lau lên vị trí bị ướt. Trác Quân tùy ý để nha hoàn dùng lò sưởi tay hong vạt áo cho mình. Tiêu Hàn Tranh lại từ chối nha hoàn hầu hạ, tự mình tiếp nhận lò sưởi tay hong khô nơi bị ướt. Phương Chí Tuấn thấy thế cười trêu ghẹo: “Cẩn Du, ta thấy nhà huynh cũng có nha hoàn hầu hạ, nơi này còn có ta và Hằng Lung nữa, huynh cũng không cần tị hiềm như vậy.”

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Ta đã có nương tử, cho nên mặc kệ là nữ nhân nào dù là nha hoàn, ta đều phải duy trì khoảng cách.”

Lời này vừa ra, nụ cười Trác Quân hơi cứng một chút.

Phương Chí Tuấn bật cười, “Lúc trước nghe nói huynh sợ vợ, không nghĩ tới là sự thật.”

Lúc trước ở tiệc ngắm hoa Kỳ gia, Tiêu Hàn Tranh ở trước mặt mọi người nói thích nương tử bưu hãn.

Lúc ấy bọn họ đều kinh ngạc, không nghĩ tới Tiêu Hàn Tranh lại yêu vợ như vậy. Có người lén hoài nghi, Tiêu Hàn Tranh là đang diễn trò.

Nhưng từ chuyện ngay cả nha hoàn Tiêu Hàn Tranh cũng kiêng kỵ, tự mình làm, là có thể nhìn ra đối phương khẳng định thật sự thực yêu Thời Khanh Lạc.

Trong mắt Tiêu Hàn Tranh mang theo ý cười: “Không tính là sợ vợ, chẳng qua là yêu vợ thôi.”

Trác Quân đột nhiên hỏi một câu, “Vậy về sau huynh có nạp thiếp không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi