XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lúc ấy, Cát Xuân Như cũng hết cách, nói chuyện Thời Khanh Lạc uy h.i.ế.p ra với muội muội.

Nhờ đó cũng lấy được hai vạn lượng bạc từ muội muội.

Sau đó, nghe muội muội khóc lóc kể lể đủ chuyện, nàng ta ở trong phủ Nhị hoàng tử thường xuyên bị các nữ nhân khác bắt nạt, Cát Xuân Như nghe thế cũng rất đau lòng.

Đồng thời hứa hẹn với muội muội rằng, đợi đến Bắc Cương, nàng ta dỗ dành Tiêu Nguyên Thạch, nắm quyền quản gia một lần nữa, sau đó sai người trả hai vạn lượng về cho muội muội.

Trong lòng còn nghĩ, đến lúc đó lén trợ cấp cho muội muội nhiều một chút.

Ban đầu, Cát Xuân Như rất ghét việc đi Bắc Cương.

Nhưng bây giờ, đệ đệ còn không biết sống c.h.ế.t ra sao, muội muội bên này cũng đợi dùng tiền, hơn nữa thanh danh của nàng ta hoàn toàn bị hủy sạch ở kinh thành này rồi, nên trái lại lúc này nàng ta có chút mong đợi đi Bắc Cương.

Dù sao từ sau khi trở lại kinh thành, Tiêu Nguyên Thạch cũng không còn bao nhiêu thứ béo bở có thể đào được.

Chỉ dùng cửa hàng và thôn trang để duy trì chi tiêu trong phủ, nếu không chỉ dựa vào chút bổng lộc của Tiêu Nguyên Thạch thì hoàn toàn không đủ dùng.

Nhưng đi Bắc Cương lại khác, thu nhập ngoài định mức không ít.

Tiền bạc tích góp trước kia, đều là lấy từ Bắc Cương.

Tuy rằng trong lòng nàng ta có oán hận, nhưng nàng ta lại không thể hiện ra ngoài.

Theo lời muội muội nói, nếu cứ tiếp tục quậy Tiêu Nguyên Thạch như thế, chỉ đẩy ông ta ra xa hơn, để con tiện nhân Đào Liễu kia có được lợi thế.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn Cát Xuân Như dịu dàng và nghe lời như vậy, nhẹ nhàng thở ra, không quậy là tốt rồi.

Trên mặt của ông ta cũng tươi cười: “Lúc trước bận quá, nên mới không đến thăm ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”

Trong lòng Cát Xuân Như âm thầm khinh thường, nàng ta sẽ không tin vào lời của nam nhân này nữa.

Tuy đang bị cấm túc, nhưng đừng tưởng nàng ta không biết tên khốn này, trừ việc thường xuyên ở trong thư phòng, còn hay đến viện của con tiện nhân Đào Liễu kia.

Nàng ta chủ động đứng dậy, đi đến: “Chàng bận rộn như vậy, ta thương chàng còn không kịp sao có thể trách chàng được.”

Trải qua bài học lần trước, Cát Xuân Như học ngoan, biết dịu dàng và săn sóc giống như lúc mới quen.

Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Ta biết Xuân Như là người lương thiện hiểu ý người khác.”

Cát Xuân Như nở nụ cười tươi mà Tiêu Nguyên Thạch từng thích nhất, hỏi: “Tướng quân, hôm nay chàng có chuyện gì sao?”

Nếu trước kia, Tiêu Nguyên Thạch chắc chắn sẽ nói không có chuyện gì sẽ không thể đến viện nàng sao? Tới nơi này là đương nhiên nhớ nàng rồi.

Nhưng bây giờ, không biết vì cái gì mà ông ta không nói được.

Không còn cách nào khác, nam nhân nào bị đội nón xanh trên đầu, trong lòng không có gai?

“Hôm nay ta vào triều, nhận mệnh của hoàng thượng làm phó đô đốc Bắc Thành, sẽ chuẩn bị đi đến Bắc Thành.”

“Cho nên ta muốn nói cho ngươi trước một tiếng, vài ngày sắp tới chuẩn bị thật tốt vào, năm ngày sau chúng ta lên đường đi Bắc Cương.”

Nếu lúc trước, Tiêu Nguyên Thạch chưa bị đội nón xanh, ông ta sẽ chủ động ôm bả vai của Cát Xuân Như.

Nhưng lần này không có, ông ta đi đến ghế đá trong viện Cát Xuân Như ngồi xuống.

Cát Xuân Như nhấp môi, đương nhiên nàng ta phát hiện sự thay đổi của Tiêu Nguyên Thạch.

Trong lòng cũng tức giận vô cùng, nhưng chủ yếu nàng ta vẫn đổ hết lên đầu Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc.

Nếu không có hai kẻ đó tính kế nàng ta, làm sao Tiêu Nguyên Thạch lại đối xử với nàng ta như thế, ngay cả thanh danh của nàng ta ở trong kinh thành cũng bị hủy sạch.

Nàng ta đi đến, ngồi bên cạnh Tiêu Nguyên Thạch, cũng không chủ động tựa lên người ông ta như lúc trước.

Cát Xuân Như nở nụ cười thật tươi, nói: “Nếu bây giờ Liễu Như làm quản gia, thì để nàng ta sắp xếp đi.”

Nàng ta đang cố ý lấy lùi làm tiến, dù sao nàng ta vẫn rất hiểu con người của Tiêu Nguyên Thạch.

Nếu ngay từ đầu, ông ta có suy nghĩ cho Đào Liễu làm chuyện này, cũng sẽ không đến báo cho nàng ta biết trước.

Đương nhiên, nàng ta muốn làm chuyện này, đến Bắc Cương nàng ta lại có thể sắp xếp những chuyện khác, nhân cơ hội này không trả quyền quản gia ra.



Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Liễu Như đang có thai, không thể làm việc vất vả, cho nên vẫn làm phiền Xuân Như vất vả một chút rồi.”

Vốn dĩ Cát Xuân Như đã âm thầm tính toán xong, nhưng khi nghe ông ta nói như thế lập tức ngẩng đầu lên

Nàng ta không dám tin Tiêu Nguyên Thạch: “Chàng nói cái gì? Liễu Như có thai?”

Cả phủ tướng quân đều bị Tiêu Nguyên Thạch nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa lại cấm túc Cát Xuân Như, cho nên tin tức ông ta không muốn cho nàng ta biết thì nàng ta sẽ không biết được.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ của nàng ta, ông ta cũng không chột dạ, gật đầu nói: “Đúng vậy, đã khoảng năm tháng rồi.”

Liễu Như đã có thai, ông ta cũng không có cách nào khác.

Ai bảo Cát Xuân Như làm phu nhân chính thất, lại đẻ non hai lần, tương lai cũng khó mang thai.

Huynh muội Tiêu Hàn Tranh đã đoạn tuyệt nên khó thừa nhận lại, cuối cùng ông ta không thể để mình đoạt tử tuyệt tôn được.

Đôi mắt của Cát Xuân Như lập tức đỏ lên, thật muốn cào vài cái lên mặt của Tiêu Nguyên Thạch.

Ông ta thế mà để cho con tiện nhân Đào Liễu kia mang thai.

Mấu chốt là đã gần năm tháng rồi, sắp đi Bắc Cương mới nói cho nàng ta biết.

Cho dù, nàng ta không muốn tin, nhưng chuyện này không có cách nào lừa mình dối người được, ông ta không tin nàng ta.

Ông ta sợ nàng ta sẽ ra tay với Đào Liễu, cho nên mới không để tin tức Đào Liễu mang thai lọt vào trong lỗ tai của nàng ta.

Khó trách ông ta cấm túc nàng ta, thì ra vẫn còn có ẩn tình như vậy.

Khoảng năm tháng, thai nhi chắc đã ổn định, thật đáng ghét!

Nhưng nàng ta lại cố gắng nhịn xuống, nói lời trái lương tâm: “Vậy, chúc mừng tướng quân. Phủ tướng quân của chúng ta cuối cùng cũng có đứa bé sắp ra đời.”

Trong lòng, nàng ta lại nghĩ tuy năm tháng thai đã ổn định, nhưng cuối cùng có thể sinh ra thuận lợi được hay không, là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Cũng có thể vào lúc sinh động tay một chút, một đứa nhỏ tạp chủng không có mẫu thân cũng sẽ không thể sống lâu được.

Nàng ta xoa bụng của mình, nghĩ đến đến cả đời này khó mang thai lần nữa, lòng nàng ta đau đớn vô cùng.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn đôi mắt hồng của nàng ta, còn nghĩ rằng nàng ta muốn khóc rồi quậy tiếp, không ngờ lại nói câu như thế.

Giọng điệu của ông ta cũng mềm đi vài phần: “Con của ta cũng là con của ngươi, ta còn nghĩ đợi đứa nhỏ sinh ra sẽ bế đến bên cạnh, cho ngươi nuôi nấng.”

Cát Xuân Như sinh không được, nếu Liễu Như sinh con trai cũng có thể dùng danh nghĩa của Cát Xuân Như xem như là trưởng nhi tử nuôi lớn.

Cát Xuân Như thật sự muốn học theo dáng vẻ của Tiêu lão thái thái phỉ nhổ vào bản mặt của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta không thích đứa con của tiện nhân kia sinh ra.

Vừa nghe thôi đã cảm thấy khó chấp nhận rồi, làm sao có thể nuôi lớn, đừng làm nàng ta mắc ói.

Nàng ta tình nguyện dùng đứa nhỏ của đệ đệ làm con nối dõi, còn hơn nuôi đứa nhỏ của Tiêu Nguyên Thạch với nữ nhân khác sinh ra.

Nhưng dù trong lòng nàng ta nghĩ như vậy, trên mặt vẫn không nói ra.

Nàng ta giả vờ cảm động nói: “Tướng quân, chàng thật tốt quá, chắc chắn ta sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ này.”

Tiêu Nguyên Thạch còn nghĩ Cát Xuân Như không sinh được con, nên trong lòng vẫn luôn mong có một đứa nhỏ cho nên mới cảm động như vậy.

Hiếm khi, ông ta chủ động nắm tay của Cát Xuân Như nói: “Xuân Như, ngươi là thê tử của ta, đương nhiên ta sẽ đối xử tốt với ngươi rồi.”

Hai người khó khăn lắm mới có được bầu không khí hòa bình.

Cát Xuân Như nhân cơ hội này, nói ngay: “Tướng quân, lần này đến Bắc Cương cũng không biết khi nào trở về, ngày mai, có thể cho ta đến gặp muội muội để từ biệt không?”

Tiêu Nguyên Thạch cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng sắp đi rồi, ông ta cũng không thể không cho Cát Xuân Như đi nói lời từ biệt.

Dù sao, tương lai có lẽ còn có nơi để dùng Cát Xuân Di, nên ông ta tạm thời không cần xé rách mặt.

Ông ta nói: “Đương nhiên là có thể, ngày mai, ta sẽ cho người đưa ngươi đi.”

Ông ta sợ trước khi Cát Xuân Như rời khỏi kinh thành lại gây ra chuyện gì nữa, cho nên ông ta cử người đi theo giám thị toàn bộ hành trình cho nàng ta, như thế ông ta mới yên tâm được.

Cát Xuân Như cười lạnh trong lòng, lại nắm lại tay của ông ta nói: “Được, ta nghe lời chàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi