XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Nhìn Hề Duệ chạy đi tố cáo lão thái thái bên kia, Hề lão gia tử càng quyết tâm đưa người đi.

Tổ mẫu hiền mẫu thân hiền nuôi ra nhi tử bại gia, thằng nhóc này bị lão thái thái và con dâu cưng chìu hư rồi.

"Đừng thấy Bắc Cương khổ cực, để cho Hề Duệ đi Bắc Cương, mặc dù sẽ nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng có rất nhiều."

"Nói không chừng có thể sửa đi tính cách của nó, trở thành trụ cột cho triều đình."

Hề Tín Hành: "..." Thôi đi, đứa con trai ăn chơi trác táng nhà ông ta nếu có thể trở thành trụ cột triều đình, ông ta cũng có thể không cần cha truyền con nối làm quốc công.

Chẳng qua lời cha ruột đúng là có đạo lý: "Được ạ, ngày mai ta sẽ đi ghi tên cho nó."

Chắc hẳn Hoàng đế sẽ không phản đối.

Hậu viện, lão thái thái và thế tử phu nhân nghe nói lão gia tử muốn đuổi cháu trai bảo bối/con trai bảo bối đi Bắc Cương, hai người đều đau lòng muốn chết.

Lão thái thái trực tiếp đi đến viện của lão gia tử.

Nhưng lúc đi ra, cũng thay đổi chủ ý.

Kéo lấy Hề Duệ lau nước mắt, để cho hắn ta chuẩn bị đi Bắc Cương đi.

Thấy lão phu nhân cũng không có cách nào, thế tử phu nhân cũng chỉ có thể gạt lệ theo.

Con trai bảo bối của bà ấy chịu khổ rồi, lão gia tử và tướng công thật là lòng dạ nhẫn tâm.

Không thay đổi được kết cục, chỉ có thể chuẩn bị đồ ăn mặc dù cho Hề Duệ đến Bắc Cương.

Hề Duệ: "..." Quả nhiên hắn ta là nhặt được, thật muốn khóc c.h.ế.t mà.

Mà sau khi những người khác trong phủ biết được chuyện này, trừ một ít người lo lắng ra, đại đa số đều có chút hả hê.

Lần này thằng nhóc này nịnh bợ vỗ trúng chân ngựa bị ngựa đá rồi, lão gia tử uy vũ!

Trái lại không phải bọn họ hy vọng Hề Duệ đi Bắc Cương xảy ra chuyện, dù sao có Phủ Quốc công che chở, Hề Duệ sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng chịu khổ là chuyện tất nhiên.

Nhìn quen Hề Duệ sống sung sướng, bọn họ đã sớm muốn người này lật thuyền rồi.

Nội bộ của đại gia tộc, có rất nhiều mâu thuẫn.

Bọn họ không hy vọng Hề Duệ c.h.ế.t đi, nhưng lại hy vọng để cho hắn ta đi chịu loại khổ cực này.

Tình huống giống như vậy cũng xuất hiện ở Lương gia và Kỳ gia.

Tất nhiên Lương lão gia tử cũng là một người thông minh, có suy nghĩ không khác gì với Hề lão gia tử, vì vậy để cho con trai cũng đi báo tên của Lương Hữu Tiêu.

Lúc này Lương Hữu Tiêu nằm trên giường bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Sau khi Kỳ lão gia tử trở về nhà cũng suy nghĩ một lúc, cũng quyết định để cháu trai đi Bắc Cương.

Ông ta cảm thấy hành động này của Hoàng đế có thâm ý, hơn nữa, cháu trai lăn lộn ở Hàn Lâm Viện, hoàn toàn rất khó để nổi danh.

Phủ quốc công tài nguyên có hạn, sau này điều đến nơi tốt cũng rất khó lập được chiến công.

Còn không bằng đi Bắc Cương liều một chút, bây giờ cháu trai và phu thê Tiêu Hàn Tranh có quan hệ không tệ, đi cùng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chỉ cần có thể thu phục Bắc Cương diệt Cẩm Vương, có thể lấy được một phần công lao.



Không vào hang hổ sao bắt được hổ, liều mạng.

Vì vậy Kỳ quốc công cũng gọi Kỳ Y Dương đến thư phòng nói chuyện.

Kỳ Y Dương cũng không phải là ăn chơi trác táng, trong lòng gã ta cũng là người có hoài bão, cho nên nghe xong lời tổ phụ, chỉ từ không vui biến thành tự nguyện.

Trái lại Phỉ lão gia tử của Phỉ gia cũng muốn cho cháu trai đi, đáng tiếc nửa tháng trước đã sắp xếp cho cháu trai một chức quan.

Bây giờ không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể đáng tiếc bỏ lỡ.

Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức này.

Lúc còn ở Hàn Lâm Viện, nhận được không ít ánh mắt đồng tình của đồng liêu.


Trái lại hắn và Trác Quân không lộ ra chút tâm trạng nào, nhưng vị Bảng nhãn kia nghe xong tin tức này, giống như muốn sụp đổ tại chỗ.

Đoán chừng đang mắng tổ tông mười tám đời của quan viên đề nghị ba người bọn họ đi Bắc Cương đi.

Tiêu Hàn Tranh cảm thấy người này thật xui xẻo, bị cho đi Bắc Cương hoàn toàn là bổ sung thêm.

Sau khi về đến nhà, Tiêu Hàn Tranh nói chút chuyện trên triều cho Thời Khanh Lạc.

"Xem ra lần này Hoàng thượng có thể bắt được không ít người có vấn đề."

Thật ra hắn cũng có chút bất ngờ, không ngờ người của Cẩm Vương trong triều lại nhiều như vậy.

Mâu chốt đây chỉ là một số, cũng không biết còn ẩn giấu bao nhiêu nữa.

Đây vẫn chỉ là người của Cẩm Vương thôi, hắn không tin trong triều không có người của tiền triều.

Tất nhiên, cũng có người có hai thân phận.

Nhưng toàn bộ triều đình cũng sắp thành cái rỗ rồi, đoán chừng Hoàng đế tức giận không nhẹ.

Kiếp trước trái lại có thanh tẩy một nhóm người, nhưng hiển nhiên, có không ít người không bị dọn dẹp.

Cũng không biết là Hoàng đế cố ý giữ lại, hay là còn không phát hiện mấy người này có vấn đề.

Thời Khanh Lạc hỏi: "Sao lại nhiều người của Cẩm Vương như vậy? Tiên hoàng để lại cho ông ta?"

Nàng cảm thấy Hoàng đế có người cha như Tiên hoàng, cũng có chút khổ.

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ cẩn thận một chút.

“Khẳng định có một bộ phận là người Tiên hoàng lưu lại, nhưng càng nhiều chính là người bị Cẩm Vương dùng thủ đoạn uy h.i.ế.p dụ dỗ mà có."

"Ta nghi ngờ trong những người này, đại đa số đều có nhược điểm nằm trong tay Cẩm Vương."

Nếu không chỉ cần không ngốc, sẽ biết chọn Hoàng đế là an toàn hơn.

Dĩ nhiên, trên triều đình cũng có một ít người không được thuận lợi, không chịu thỏa mãn, muốn ôm đùi của Cẩm Vương.

Nếu Cẩm Vương thành công, bọn họ cũng có thể "phi thăng" theo.

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, cũng đúng: "Quả thật, Cẩm Vương không phải người tốt lành gì, rất thích dụ dỗ uy h.i.ế.p người khác."

"Trước đó không phải muốn cho chàng và Trác Quân gì gì đó, rồi nắm lấy điểm yếu sao."

Đột nhiên, quản gia gõ cửa đi vào.

"Công tử, Trác công tử cầu kiến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi