XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Đi tới thế giới lạc hậu này, dù sao phải làm chút gì đó, không cần làm chuyện lớn lao gì, nhưng có thể bắt đầu làm chuyện trong khả năng cho phép của mình.

Nghe xong lời của nàng, Lương Hữu Tiêu không nhịn được tự hỏi.

Hắn ta sinh ra ở gia đình quá tốt, vẫn luôn thuận buồm xui gió, cho nên nhìn thấy huyện thành như vậy, sẽ cảm thấy rất khó sống, không nhịn được mà lùi bước trong lòng.

Nhưng trong lời của Thời Khanh Lạc, thật giống như biến thành một chuyện có tính khiêu chiến và có ý nghĩa.

Đột nhiên cảm thấy hắn ta phải rèn luyện thật tốt, khó trách tổ phụ lại muốn ném hắn ta đến Bắc Cương này.

Thời Khanh Lạc miêu tả làm cho người nghe không nhịn được mong chờ tương lai.

Hề Duệ cười nói: "Nếu thật sự có thể biến một huyện thành thế này thành huyện giàu có, vậy khẳng định rất có cảm giác thành tựu."

"Khanh Lạc, tính ta vào nữa, ta cũng muốn làm cùng."

Tổ phụ hắn ta nói, nếu ở Bắc Cương không làm chuyện gì cả, thì bảo hắn ta đừng trở về nữa.

Trong thời gian ngắn hắn ta không có cách nào về kinh được, vậy thì theo phu thê Thời Khanh Lạc làm việc đi.

Đây là chuyện từ khi ra đời cho đến nay hắn ta chưa từng thử qua, nghe vào cảm thấy rất thú vị.

Lương Hữu Tiêu cũng cười nói: "Đừng quên ta."

"Đúng rồi, nếu ngươi xây xưởng là tranh lợi với dân, vậy ta mở thì sẽ không được tính như vậy đúng không?"

“Nếu không ta cũng mở hai cái xưởng ở đây xem thử một chút?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Chuyện này được nha! Đến lúc đó để cho lão Tiêu cho các ngươi đi cửa sau."

Muốn phát triển một địa phương lạc hậu, chiêu thương dẫn đầu tư là chuyện nhất định, cho nên phải có chính sách ưu đãi.

Lương Hữu Tiêu là một người giàu có, chính là mục tiêu của tiểu tướng công.

Không ngờ đến chỉ lời nói của nàng đã thành công kéo một người giàu có cho tiểu tướng công, tối về phải bảo hắn phục vụ nàng thật tốt mới được, hì hì.

Tịch Dung cũng cười nói: "Vậy nếu không ta cũng mở cửa hàng phấn son ở chỗ này."

"Chẳng qua cũng không biết có bán được không, nhìn người nơi này không giống như mua được, thương nhân vùng khác lại có thể đến mua."

Thời Khanh Lạc cười nói: "Chúng ta không nhằm vào thương nhân của Đại lương, có thể nhằm vào thương nhân của Tây Vưc, Ba Tư và Đại Thực."

"Phấn, son môi huân hương của chúng ta là không có ở những chỗ này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

Tịch Dung gật đầu: "Vậy cứ quyết định như vậy đi, ta cũng mở một cái tiệm mỹ phẩm, đặc biệt bán những thứ này."

Trước kia đều là các nàng dùng giá cao mua các đồ vật đặc biệt ở Tây Vực, bây giờ cũng để những thương nhân kia lấy đồ của các nàng mang về bán đi.

Nghe hai người nói như vậy, Hề Duệ cũng ngồi không yên: "Vậy ta nên mở xưởng gì?"

Lần này hắn ta mang theo hơn mườn nghìn lượng bạc, dư sức mở xưởng.

"Khanh Lạc ngươi nhanh giúp ta suy nghĩ chút đi, đến lúc đó xưởng của ta cũng chia hoa hồng cho ngươi."

Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: "Không cần phải gấp gáp như vậy, trước tiên chúng ta phải đi tìm hiểu rõ huyện Hà Dương này đã, nhìn xem nơi này có các loại đặc sản gì, lại quyết định làm gì."

Nhập gia tùy tùng mới tốt được.

Sự hăng hái của Hề Duệ không giảm đi chút nào: "Được, mấy ngày nay chúng ta đi tìm hiểu."

Vốn dĩ Lương Hữu Tiêu cảm thấy hứng thú chuyện làm ăn, vẫn muốn phát triển bản đồ buôn bán của mình.

Đột nhiên hắn ta cảm thấy bây giờ chính là một cơ hội: "Đúng, làm thôi!"

Hai ngày tiếp theo, Tiêu HànTranh đi huyện nha xem sổ sách gần một năm nay của huyện nha, bốn người Thời Khanh Lạc thì đi dạo trong huyện thành, còn ngồi xe ngựa đi mấy thôn trang gần đó.

Chờ bọn họ trở về, sẽ đi huyện nha gọi Tiêu Hàn Tranh cùng nhau về khách điếm.

Đột nhiên phát hiện khách điếm có thêm một đoàn người.



Chính là Phỉ Dục Triết, bạn chơi chung với bọn họ.

Nhìn qua Phỉ Dục Triết vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ hơn một tháng lộ trình, hắn ta trực tiếp dẫn theo thị vệ và gã sai vặt cưỡi ngựa hơn hai mươi ngày đã đến.

Lương Hữu Tiêu ngẩn ra: "Lão Phỉ, sao ngươi lại đến chỗ này?"

Phủ Dục Triết cười nói: "Nói nhảm, các ngươi cũng đều chạy đến chỗ này rồi, sao ta có thể không đến chứ?"

Tổ phụ của hắn ta sắp xếp một chức vị cho hắn ta, hắn ta đi làm hơn nửa tháng, đều không thích được.

Đặc biệt là Tiêu Hàn Tranh dẫn theo mấy người Lương Hữu Tiêu rời đi, hắn ta càng cảm thấy đột nhiên kinh thành không còn ý nghĩa nữa.

Vì vậy đi cầu xin lão gia tử, từ chức ở Hộ bộ, đến Bắc Cương nhờ cậy Tiêu Hàn Tranh.


Lương Hữu Tiêu đi đến, đưa tay đánh một cái lên người Phỉ Dục Triết: “Quả nhiên là huynh đệ tốt."

Hề Duệ cũng cười ôm cổ Lương Hữu Tiêu: "Lão Phỉ, đây là huynh làm đúng rồi."

"Mấy huynh đệ chúng ta ở chỗ này gây dựng sự nghiệp một phen, lúc hồi kinh làm sáng mù mắt chó của mấy người luôn coi thường chúng ta."

Thời Khanh Lạc cũng cười nói: “Lão Phỉ, hoan nghênh, hoan nghênh!"

Tiêu Hàn Tranh thấy Phỉ Dục Triết đến, cũng vui vẻ nở nụ cười: “Lão Phỉ, huynh đến rất đúng lúc."

Năng lực giao tiếp của Tiêu đại lang tạm được, nhưng xử lý công vụ thật sự có chút hỏng bét.

Những người trong huyện nha cũng đều là người chỉ biết làm việc tay chân.

Lúc trước chủ bạc là người của huyện lệnh trước, bị Tiêu Đại lang tống vào nhà lao cùng rồi.

Tiêu Hàn Tranh còn lo không có người có thể giúp một tay, một mình hắn xử lý công vụ hoàn toàn không bận xong.

Không nghĩ đến Phỉ Dục Triết lại đến.

Phỉ Dục Triết thấy bộ dạng ngạc nhiên mừng rỡ hoan nghênh của mọi người, vốn dĩ khuôn mặt mệt mỏi, bây giờ đã biến mất sạch sẽ: "Được, huynh đệ chúng ta cũng nhau gây dựng sự nghiệp."

"Sau này trở về kinh vả mặt mấy người cười nhạo chúng ta."

Cũng không biết tại sao, hắn ta luôn cảm thấy đi Bắc Cương dựa vào Tiêu Hàn Tranh, có tiền đồ hơn ở Hộ bộ.

Đường huynh đệ đồng bối phận còn có các bác thúc đều cảm thấy hắn ta điên rồi, không ngừng khuyên can.

Nhưng hắn ta vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, cũng may cuối cùng tổ phụ cũng ủng hộ, nếu không cũng không thể dễ dàng đến đây được.

Trước khi hắn ta đến Bắc Cương, ở trong kinh thành có không ít người cũng cười nhạo bọn họ.

Bây giờ hắn ta sẽ nhẫn nhịn, chờ về kinh, hy vọng có thể vả mặt thật mạnh đám người kia.

"Mấy người đó nhất định sẽ bị vả mặt."

Quan hệ của Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết là tốt nhất, cho nên sau khi ngồi xuống thì cười nói: “Hai ngày nay chúng ta còn đang thương lượng công việc đây."

Lại nói chuyện ba người muốn mở xưởng cho hắn ta nghe.

Phỉ Dục Triết lắc đầu một cái: “Ta không có hứng thú với chuyện mở xưởng."

Từ trước đến nay hắn ta không có hứng thú đối với mấy chuyện kinh doanh này.

Tiêu Hàn Tranh cười mời: “Trong huyện nha còn thiếu một Chủ bạc, ta cảm thấy có lẽ huynh sẽ hứng thú."

Quả nhiên, Phỉ Dục Triết cười khẽ nói: “Xem ra vẫn là lão Tiêu hiểu ta."

Vốn dĩ hắn ta đến chính là muốn dựa vào Tiêu Hàn Tranh, đồng thời còn muốn rèn luyện năng lực của mình.

Trái lại Chủ bạc của huyện nha là một khởi đầu tốt.

Chủ bạc là quan cửu phẩm, mặc dù không cao hơn bát phẩm khi hắn ta làm việc ở Hộ bộ, nhưng dễ dàng làm ra được thành tích cao.

Nghĩ như vậy, hắn ta cũng cảm thấy hăng hái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi