XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau đó hắn ta nhìn về phía Cát Xuân Như nói: "Tỷ tỷ, nếu như tỷ không thật lòng tới đón ta, vậy thì tỷ đi đi."

Ánh mắt hắn ta có chút đỏ: "Chờ ta c.h.ế.t ở chỗ này, tỷ lại để cho người nhặt xác cho ta."

"Chôn ta và cha nương cùng một chỗ, ta xuống dưới hiếu kính bọn họ."

Lại thất vọng thống khổ nói: "Trước khi cha nương qua đời đã từng dặn dò tỷ chăm sóc chu đáo cho ta, tỷ xem như bọn họ chưa từng nói lời này đi, tỷ không cần để ý đến ta nữa."

Gã cũng không tin tỷ tỷ này thật sự có thể bỏ lại mình mặc kệ không quan tâm, năm đó nàng ta đã đồng ý với cha nương là sẽ chăm sóc hắn ta.

Cát Xuân Như vừa nhìn thấy bộ dạng giả mù sương của Ngưu thị kia liền muốn ói.

Nhưng không ngờ đến đệ đệ của mình lại tin.

Còn nói ra lời làm tổn thương trái tim nàng ta.

Cái gì mà nhặt xác cho hắn ta? Xem như lời cha nương chưa từng có?

Nhìn bộ dạng kia của đệ đệ, hoàn toàn là đã bị Ngưu thị lừa gạt rồi.

Nếu như mặc kệ Ngưu thị, hắn ta cũng sẽ không cùng nàng ta trở về.

Cát Xuân Như tức giận gần chết, nhưng lại không thể mặc kệ đệ đệ ở đây.

"Sao đệ lại nói ra lời này? Ta là tỷ tỷ của đệ, sao có thể bỏ mặc đệ."

Nàng ta chỉ có thể bực bội nói: "Được, nếu như đệ muốn dẫn Ngưu thị đi, vậy đệ cứ mang đi đi."

Chờ trở về, nàng ta sẽ có cơ hội phân tích cho đệ đệ biết, thu thập Ngưu thị.

Trên mặt Ngưu thị đầy nước mắt, cảm kích nhìn về phía Cát Xuân Như: "Tỷ, đa tạ tỷ đã không chia rẽ ta và A Nghĩa."

Cát Xuân Như: "..." Nói giống như nàng ta là người xấu chia rẽ uyên ương không bằng.

Hơn nữa Ngưu thị đã một bó tuổi rồi, còn làm ra bộ dạng này, quá xấu, quá làm cho người ta buồn nôn.

Ánh mắt của đệ đệ bị ghèn làm mờ rồi.

Mấu chốt là nàng ta muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì.

Nàng ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ngưu thị, nói với đệ đệ: "Ta ở trên xe ngựa chờ các ngươi, các ngươi đi thu dọn đồ đạc đi."

Mắt không thấy lòng không phiền, nói xong xoay người lên xe ngựa.

chuyện này làm cho Cát Xuân Nghĩa càng tin lời của Ngưu thị hơn, tỷ tỷ không phải thật lòng đến đón hắn ta, chỉ vì sợ bị j đồng liêu của Tiêu Nguyên Thạch nói, sợ bị những phu nhân kia nói là quá bạc tình, cho nên mới đến đón hắn ta.

Lúc này tình cảm đối với người tỷ tỷ Cát Xuân Như cũng phai nhạt không ít, oán khí sâu hơn.

Được, nếu tỷ tỷ và tỷ phu bất nghĩa, cũng đừng trách hắn ta bất nhân.

Vì vậy kéo theo Ngưu thị đi thu dọn đồ đạc.

Nhưng vừa nhìn thấy quần áo và chăn rách, hoàn toàn không cần thiết thu dọn gì cả.

Dựa vào gì tỷ tỷ có thể một mình hưởng phúc bên cạnh Đại tướng quân, để cho người đệ đệ này là hắn ta chịu khổ, nào có chuyện tốt như vậy.



Hắn ta nói với Ngưu thị: "Không cần thu dọn, những thứ này không cần."

Ngưu thị bày ra bộ dạng trong mắt đều có Cát Xuân Nghĩa: "Được, đều nghe theo chàng."

Sau đó Cát Xuân Nghĩa dẫn theo Ngưu thi đi đến xe ngựa.

Nếu rời khỏi, tất nhiên phải nói một tiếng với người trông coi.

Cát Xuân Như dẫn theo hai người Cát Xuân Nghĩa đến gặp người trông coi, bởi vì Tiêu Nguyên Thạch đã nói qua.

Cho nên người trông coi đồng ý rất sảng khoái.


Đồng thời nói lại một lần về ý của bên huyện Hà Dương.

Lúc này tỷ đệ Cát Xuân Như cũng không biết Tiêu Hàn Tranh là huyện lệnh mới của huyện Hà Dương, đều cho rằng đây là Tiêu đại lang cố ý làm khó.

Cát Xuân Nghĩa nhắc tới Tiêu đại lang thì vô cùng hận: "Tỷ, sở dĩ ta bị đày đến chỗ này đào mỏ, đều là do Tiêu đại lang làm hại, tỷ phải giúp ta trả thù!"

Còn về chuyện Tiêu Nguyên Thạch là chủ sau màn, hắn ta không muốn nói.

Chờ tỷ tỷ thu thập xong Tiêu đại lang, trở lại Bắc thành nghỉ ngơi rồi tính tiếp.

Hơn nữa hắn ta cũng không xác định tỷ tỷ có biết chuyện này hay không, cho nên còn phải thăm dò nữa.

Nếu như nàng ta biết, vậy hắn ta chủ động nói rõ cũng không có ý nghĩa, trái lại còn có thể làm cho nàng ta không quan taam đến mình nữa.

Nhưng mặc kệ như thế nào, thù Tiêu Nguyên Thạch hại hắn ta. hắn ta sẽ tìm cơ hội báo thù.

Nếu như tỷ tỷ biết, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Cát Xuân Như còn không biết đệ đệ đã hoàn toàn xa cách với mình, cũng tức giận với đám người Tiêu đại lang: "Tất nhiên thù này phải báo."

Lần này nàng ta cố ý để cho Tiêu Nguyên Thạch phái một đội thân vệ đi theo, cộng lại hơn hai mươi người.

Đến lúc đến huyện Hà Dương, nàng ta muốn đánh gãy chân của Tiêu đại lang.

Còn có người của Tiêu gia cũ, lần này nàng ta phải để cho bọn họ biết sự lợi hại của mình.

Vì vậy Cát Xuân Như dẫn theo hai người Cát Xuân Nghĩa trực tiếp đi đến huyện Hà Dương.

Cát Xuân Nghĩa cũng đổi cẩm bào mà Cát Xuân Như cố ý mang từ Bắc Thành đến.

Ngay cả Ngưu thị cũng đổi quần áo, mặc quần áo mới giống như Cát Xuân Như.

Hai người nằm trong xe ngựa có chậu băng, phát hiện đây mới là cuộc sống.

Cát Xuân Nghĩa suy nghĩ, dù sao tương lai của hắn ta cũng đã không còn, còn bị tỷ phu hại, hai người này nhất định phải phục trách nữa đời sau của hắn ta.

Ngưu thị suy nghĩ, lúc trước bà ta đánh cược đúng rồi.

Bây giờ ở cùng Cát Xuân Nghĩa, nhất định có thể dựa vào Cát Xuân Như và Tiêu tướng quân, cũng sẽ không thiếu tiền tiêu, còn có nha hoàn phục vụ cơm nước quần áo tận miệng.

Còn về Cát Xuân Nghĩa, một người tán phế có thể làm gì? Tất nhiên phải dựa vào Tiêu Nguyên Thạch rồi.

Trên đường đi ba người có ba suy nghĩ khác nhau, hai ngày sau đến huyện thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi