XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu lão thái nghe xong lời ý vị thâm trường của Thời Khanh Lạc, cũng có chút hiểu.

"Ngươi nói là lấy tội danh của Cát Xuân Như, đi uy h.i.ế.p lão nhị?"

Thời Khanh Lạc nói: "Không phải uy hiếp, mà là trao đổi."

"Nàng ta để cho người đánh Bát phẩm huyện thừa Tiêu Đại Lang, đánh cha mẹ chồng, đây chính là sự thật."

"Nếu như tiền cha chồng của ta không đồng ý, các ngươi cứ nói sẽ đi cáo trạng, sau đó để cho Cát Xuân Như đi vào nhà lao ngồi."

"Hoặc là các ngươi có thể lấy danh nghĩa cha mẹ, trực tiếp hưu Cát Xuân Như bất hiếu này."

Tiêu lão thái suy nghĩ một chút hỏi: "Ở kinh thành còn có thể đi Phủ kinh triều doãn tố cáo nhưng chỗ này là Bắc Cương đến chỗ nào tố cáo?"

"Tranh Nhi chỉ là một huyện lệnh, cũng không có cách nào quản lão nhị được?"

Lão nhị là phó đô đốc gì đó, nghe vào hình như rất lớn, nghe nói ở chỗ này Cẩm Vương và Đô đốc là lớn nhất.

Thời Khanh Lạc nói: "Tất nhiên tướng công của ta không quản được Phó đô đốc, nhưng trên đầu của ông ta không phải còn có hai người nữa sao?"

"Đô đốc Tam hoàng tử không ở Bắc Thành, cho nên các ngươi có thể trực tiếp đi phủ Cẩm vương tố cáo, dù sao nơi này chính là đất phong của gã."

Không phải Cẩm vương muốn lôi kéo phụ thân cặn bã sao, nàng sáng tạo cơ hội cho gã.

Để cho Cẩm vương và phụ thân cặn bã đấu với nhau, hoặc là hợp tác với phụ thân cặn bã, tìm kho báu.

Trước khi tiểu tướng công rời khỏi kinh thành, hoàng đế đã cho hắn một trách nhiệm nặng nề, đó chính là nhìn chằm chằm Cẩm Vương và phụ thân cặn bã, tìm ra được kho báu.

Phụ thân cặn bã có một nửa bản đồ kho báu, trong tay mẫu thân của Trác Quân cũng có một nửa, còn có chìa khóa mở kho báu, nếu hai phe hợp tác mới có thể tìm ra được kho báu.

Bây giờ chính là thời cơ.

Tiêu lão thái ngẩn ra: "Ta phải đi tìm Cẩm Vương, ngài ấy sẽ quản sao?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Tất nhiên không thể một mình đến tìm được, phải lúc Cẩm Vương xuất hành đi ra ngoài, trước mặt nhiều người các người kêu oan."

"Nếu Cẩm vương muốn duy trì sự công chính ở Bắc Thành, phải làm chủ cho các ngươi."

"Hơn nữa các ngươi cũng không cần lo lắng, sau khi tố cáo Phó đô đốc sẽ mất chức, dù sao đây cũng không phải là kinh thành, Cẩm Vương không có quyền bổ nhiệm và bãi chức quan viên."

"Trái lại Cát Xuân Như có thể bị xử phạt, dù sao nàng ta là phạm pháp."

Tiêu lão thái thái vừa nghe đã cảm thấy rất có đạo lý, "Được, nếu lão nhị súc sinh kia đã không muốn biếm thê làm thiếp, vậy ta sẽ dẫn người nhà đi tìm Cẩm vương tố cáo."

Lão nhị súc sinh kia không thể mất chức được, dù sao bọn họ còn muốn Tiêu Đại Lang kế thừa phủ tướng quân ở kinh thành, bây giờ là phủ Phó đô đốc.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Vậy mới đúng."

"Trước kia ở kinh thành các ngươi gây khó dễ cho bọn họ như thế nào, cũng có thể dùng ở Bắc Cương."

"Biện pháp không chê cũ, dễ sài là được."

Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như đều là người để ý mặt mũi, cho nên cách này rất chính xác.

Tiêu lão thái nở một nụ cười thật sâu: "Khanh Lạc nói đúng, vẫn là ngươi có biện pháp."

“Bây giờ đám người Cát Xuân Như bị nhốt trong nhà lao, chúng ta phải làm thế nào để mang người đi?"

Nếu dựa vào người Tiêu gia cũ, hoàn toàn không thể là đối thủ của những thân vệ do Cát Xuân Như dẫn đến.

Thời Khanh Lạc trả lời: "Ta sẽ mượn thân vệ của đám người Hề Duệ, áp tải và hộ tống các ngươi đến Bắc Thành."

"Chờ sau khi các ngươi an toàn đông đủ đến phủ phó đô đốc xong, lại để bọn họ quay về."

Bây giờ Tiêu lão thái càng nhìn càng thích Thời Khanh Lạc: "Vậy là ngươi nghĩ chủ đáo."

Bà ta lại lo lắng cho cháu trai: "Chúng ta đi Bắc Thành, vậy Đại lang thì sao?"



Thời Khanh Lạc cười nói: "Tất nhiên phải dẫn theo Tiêu đại lang cùng đi, vết thương trên người hắn ta chính là bằng chứng."

"Đến lúc đó ta sẽ cho người sửa lại xe ngựa cho hắn ta, trên đường đi cũng sẽ không xóc nảy, hoàn toàn có thể nằm trong xe ngựa lên đường."

"Bây giờ cứ để hắn ta dưỡng thương mấy ngày, chút nữa lại để cho tướng công của ta phối chút thuốc trị thương cho hắn ta, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Đúng lúc cũng để cho đám người Cát Xuân Như ở nhà lao chịu khổ một chút."

Nhìn Tiêu lão thái do dự, Thời Khanh Lạc nói: "Nếu không dẫn theo Đại lang đi cho nhị thúc của hắn ta nhìn thử, sao ông ta có thể tin được, hơn nữa còn sao có thể bồi thường?"

“Nếu Tiêu phó đô đốc không đồng ý điều kiện của các ngươi, vậy các ngươi lại mang theo Tiêu đại lang đi đến chỗ Cẩm vương, mời gã minh oan cho."

"Chừng cứ rành rành như vậy, Cẩm Vương không muốn quản cũng không có cách nào."


Đây cũng được tính là đào một cái hố cho cẩm Vương, làm cho phụ thân cặn bã bị ấm ức.

Cũng có thể để cho phụ thân cặn bã giận cá c.h.é.m thớt lên Cát Xuân Như, suy yếu tình cảm không được bao nhiêu của hai người.

Dù sao đến lúc đó đám Tiêu gia cũ ồn ào lên, phụ thân cặn bã lại phải bị mất mặt ở Bắc Thành, đều là tiểu kiều thê bao bối của ông ta làm.

Cát Xuân Như sẽ ồn ào với phụ thân cặn bã, về chuyện đưa Cát Xuân Nghĩa đi đào mỏ.

Đoán chừng kiên nhẫn của phụ thân cặn bã đối với Cát Xuân Như cũng sẽ bị dùng hết.

Tiêu lão thái thái cười gật đầu: "Ngươi nói đúng, chỉ có chúng ta nói nhất định lão nhị súc sinh kia không tin, nhưng mang Đại lang đi, cũng để cho nó chính mắt nhìn thấy, cháu ruột của mình bị đánh thành dạng gì."

Đến lúc đó phải bắt lão nhị súc sinh kia bồi thường cho đại lang.

"Lão thái thái là người thông minh, đến lúc đó làm thế nào có lợi cho mình, các ngươi phải phát huy thật tốt."

Nàng lại nhấn mạnh: "Chỉ cần bà và lão gia tử là cha mẹ ruột của phó đô đốc, chưa cắt đứt quan hệ, vậy các ngươi có thể dùng vũ khí hiếu đạo lợi hại nhất bảo vệ mình, công kích địch nhân.”

Ở cổ đại đạo hiếu quá quan trọng, chỉ cần người muốn có chút tiền đồ, cũng không dám có vớt nhơ lên chuyện này.

Cho nên cũng mới có nhiều cha mẹ không từ, nhưng con cái cũng không dám bất hiếu.

Sức chiến đấu của người Tiêu gia chính là tiêu chuẩn nhất định, không dùng thật quá đáng tiếc.

Trước kia phụ thân cặn ã ở kinh thành, bọn họ xem người Tiêu gia cũ thành lễ vật đưa đến kinh thành.

Bây giờ phụ thân cặn bã ở Bắc Thành, bọn họ lại gói đám Tiêu gia cũ thành lễ vật đưa qua, cũng không biết phụ thân cặn bã có "Ngạc nhiên mừng rỡ" nữa không.

nàng thật sự là "con dâu tốt" hiếu thảo nhất.

Tiêu lão thái thái gật đầu: "Ta đã hiểu."

Quả nhiên vẫn là lão gia tử sáng suốt, để cho bà ta đi hỏi Thời Khanh Lạc, nếu khong cũng không biết thu thập tiểu tiện nhân Cát Xuân Như và lão nhị súc sinh kia.

Bà ta còn nghĩ bây giờ lão nhị đã làm quan lớn, không có người có thể quản như giống ở kinh thành, bọn họ sợ là rất khó để chèn ép.

Không ngờ đến thì ra lại dễ dàng như vậy.

Bọn họ sẽ không ngu giống như lão nhị súc sinh kia, vì một tiểu tiện nhi mà cắt đứt quan hệ với con cái của mình.

Nghĩ như vậy càng cảm thấy thật ngu xuẩn...

Lúc đầu lão gia tử vẫn phản đối lão nhi cắt đứt quan hệ với huynh muội Tiêu Hàn Tranh, nhưng lão nhị vì tiểu tiện nân kia mà không nghe, bây giờ gặp báo ứng cũng là đáng đời.

Đời này, lão nhị đừng hòng phân gia, càng đừng nghĩ đến chuyện cắt đứt quan hệ.

Thời Khanh Lạc nói với lão thái thái: "Vậy các ngươi cứ dưỡng thương thật tốt đi, qua mấy ngày sẽ đưa các ngươi đến Bắc Thành."

Huyện Hà Dương cách Bắc Thành cũng khônng tính là xa, cưỡi ngựa đi khoảng ba bốn ngày, ngồi xe ngựa thì sáu bảy ngày, còn nếu ngồi xe ngựa đi chậm thì mười ngày là có thể đến.

Bởi vì chuyện của Cát Xuân Như, chắc hẳn phụ thân cặn bã rất nhanh sẽ biết, bọn họ chẳng những đến Bắc Cương, tiểu tướng công của nàng còn làm huyện lệnh huyện Hà Dương.

Không biết có thể liên tục "ngạc nhiên mừng rỡ” hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi