XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bây giờ mỗi ngày ông ta đều phải làm chu toàn giữa quyền quý Bắc Thành và Cẩm Vương, đã vô cùng mệt mỏi rồi, Cát Xuân Như còn gây chuyện cho ông ta nữa.

Nếu cứ thích ồn ào như vậy, vậy ở nhà lao bình tĩnh chút đi.

Có một thê tử ngồi nhà lao tất nhiên rất mất thể diện, nhưng bây giờ cũng đã bị nhốt rồi, Tiêu Nguyên Thạch cũng không muốn quan tâm đến nữa.

"Nếu mười ngày sau, Tiêu Hàn Tranh còn không thả thu phân ra, ngươi đi ngay đến huyện Hà Dương nghĩ cách nói chuyện với nó, xem thử nó muốn điều kiện gì mới có thể thả phu nhân ra."

Tất nhiên, cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, vẫn phải đón người về.

Nhưng không thể quá cứng rắn với con trai lớn được, chỉ có thể nói điều kiện.

Thân tín cung kính nói: "Vâng!"

Tiêu Nguyên Thạch ý vị thâm trường bổ sung một một: “Chuyện lần này, ta sẽ không phạt ngươi, nhưng có thể lập công chuộc tội hay không, phải xem ngươi có thể mang phu nhân về hay không."

Cũng bởi vì chuyện này không thể hoàn toàn trách thân tín được, cho nên ông ta mới không xử phạt.

Thân tín thở phào nhẹ nhõm: "Vâng!"

Trong lòng gã thật sự vô cùng có ý kiến đối với Cát Xuân Như, vị phu nhân này quả thật rất biết cách gây chuyện, phiền phức.

Lại qua mấy ngày, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức của Bắc thành.

Buổi tối hôm đó nói chuyện với Thời Khanh Lạc.

"Tạm thời phụ thân cặn bã không có quan tâm Cát tiểu nương, còn nghĩ nếu như mười ngày sau, chúng ta không thả người, ông ta sẽ để cho người đến đàm phán với chúng ta."

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta sẽ để cho người Tiêu gia cũ, từ từ đi Bắc Thành."

Nàng cười hì hì nói: "Phụ thân cặn bã cũng đã đưa đến cửa đến chúng ta cạo lông chúng ta không cạo vậy không phải là có lỗi với sự khổ tâm của ông ta sao."

Tiêu Hàn Tranh ôm nàng cười hỏi: "Lần này muốn lấy cái gì?"

Trong tay của phụ thân cặn bã không còn nhiều bạc nữa, cũng không lấy được bao nhiêu.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Lấy người.”

"Mặc dù phụ thân cặn bã mới đến Bắc Cương, nhưng ở chỗ này cũng được xem như địa bản lập nghiệp lúc trước của ông ta, nhất định trong tay ông ta có không ít người hữu dụng, ta muốn đào góc tường nhà ông ta."

Huyện Hà Dương không chỉ thiếu tiền còn thiếu nhân tài, thợ ở mỗi lĩnh vực đều rất thiếu, còn phải cần mấy người giỏi trồng trọt nữa.

Nàng không sợ phụ thân cặn bã học trộm kỹ thuật, dù cho không có người của phụ thân cặn bã, cũng sẽ có người của Cẩm vương muốn học trộm.

Hơn nữa chỉ cần lung lạc người mà phụ thân cặn bã đưa đến, cũng có thể biến thành của mình.

"Người có khế ước bán thân thì đều phải đưa khế ước bán thân cho chúng ta, có gia quyến cũng phải mang theo gia quyến nữa."

"Nói tóm lại không thể để cho phụ thân cặn bã dùng những người này phản bội chúng ta."

Nơi này thật sự quá thiếu người, thợ thủ công đều là gà mờ, muốn cải tiến gì đó cũng không biết.

Mặc dù có cha con Tiêu Mộc đi theo, như dù sao cũng chỉ có hai người, hoàn toàn không giúp hết.

Tất nhiên, bọn họ phải đào tạo thân tín cho riêng mình, nhưng trước tiên cứ tìm một nhóm người đến làm việc trước cái đã.

Tiêu Hàn Tranh vừa nghe cảm thấy rất có đạo lý: "Được, chuyện này ta sẽ sắp xếp.”



Điều tra xem người nào có thể dùng, lại đi đòi chỗ phụ thân cặn bã.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Hơn nữa điều kiện mà chúng ta nói này, lần này khẳng định phụ thân cặn bã sẽ đồng ý sảng khoái."

Cảm thấy có thể để mấy người này nằm vùng ở chỗ bọn họ.

Thật ra bây giờ phu thê bọn họ muốn thay đổi huyện Hà Dương, chỉ cần người có bản lĩnh, vậy thì sẽ không từ chối.

Nếu xuất hiện người phản bội, trực tiếp dọn dẹp là được.

Về điểm này, nàng tin tưởng tiểu tướng công có thể làm tốt.

Thật ra thì xem như không lấy người của phụ thân cặn bã thì lúc bọn họ tuyển người ở bên ngoài, cũng rất dễ dàng có các loại gian tế thảm tử người học trộm chui vào.

Còn không bằng trực tiếp dùng người của phụ thân cặn bã, ít nhất còn biết gốc biết rễ.

Trừ phụ thân cặn bã ra, nếu còn có thể đào được góc tường của Cẩm vương vậy thì càng tốt.

Trong đầu của nàng có rất nhiều thứ, không sợ bị bắt chước.

Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu: “Được, còn lại để ta sắp xếp."

Huyện Hà Dương này quá nghèo, người có chút bản lĩnh đều đi đến nơi khác, bây giờ muốn tìm mấy thợ thủ công có chút bản lĩnh cũng rất khó, chứ đừng nói đến những người giỏi ngành nghề khác.

Cho nên trước tiên không quan tâm tới những thứ khác, cứ thu người vào tay, phát triển huyện Hà Dương rồi nói sau.

Hắn lại nghĩ cách biến người của phụ thân cặn bã thành người của mình, để cho sau này phụ thân cặn bã ngay cả nơi khóc cũng không tìm được.

Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc đi tìm Tiêu lão thái thái nói chuyện một chút.

Lấy thương thế của Tiêu đại lang vẫn còn không thể lên đường làm lý do, hoãn lại thời gian đi Bắc Thành.

Người Tiêu gia cũ cũng không có nghi ngờ nàng, dù sao, lần này thương thế của Tiêu đại lang đúng là rất nặng.

Hơn nữa bọn họ cũng hận không thể để cho tỷ đệ Cát Xuân Như chịu khổ, cho nên càng không có ý kiến.

Sau đó Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đi ra ngoài tìm cỏ cao su, Lương Hữu Tiêu dẫn theo Hề Duệ đi xây xưởng.

Tiêu Hàn Tranh vừa xử lý vấn đề Huyện lệnh trước lưu lại, vừa dùng chi phí chung còn dư lại không nhiều của huyện nha xây xưởng.

Cũng để cho người đi khắp nơi mua lương thực về, mướn thợ xây xưởng khắp huyện thành.

Chẳng những có tiền công, còn bao ăn, chuyện này làm cho rất nhiều người động lòng.

Còn có không ít người của các thôn trấn gần đó, cũng nhanh chóng đi đăng ký.

Mọi ngươi đều nghĩ, nếu cuối cùng Huyện lệnh quỵt nợ không trả tiền, ít nhất mỗi ngày còn có hai bữa cơm no, tiết kiệm chút lương thực cho trong nhà.

Vốn dĩ huyện thành vắng vẻ, cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt.

Mấy ngay sau, rốt cuộc ở trong một mảnh hoang dã Thời Khanh Lạc phát hiện cỏ cao su, số lượng còn không ít.

Nàng dời hết toàn bộ về trồng.

Người ở đây thiếu nhưng đất nhiều, mỗi một thôn có không ít đất hoang, đúng lúc có thể khai khẩn trồng cỏ cao su.

Thời Khanh Lạc chọn lựa mấy thôn có đất phù hợp trồng cỏ cao su, Tiêu Hàn Tranh để cho người mời thôn trưởng của mấy thôn này đi tới huyện nha.

Mấy thôn trưởng đều rất thấp thỏm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi