XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch nhìn mặt mũi tiều tụy già đi mấy tuổi của Cát Xuân Như.

Nếu là lúc trước, bộ dạng này khẳng định sẽ làm ông ta đau lòng, nhưng bây giờ lại không sinh ra được cảm giác đó.

Trái lại cảm thấy có chút phiền não.

Mới vừa trở về, ngay ở trước cửa làm ra bộ dạng muốn khóc, để cho người khác thấy thì làm thế nào?

Có phải muốn toàn bộ Bắc Thành đều biết, mười mấy ngày trước nàng ta ngồi nhà lao hay không?

Nơi này còn có mấy người Thời Khanh Lạc biết gây chuyện nữa.

Ông ta sợ Thời Khanh Lạc và lão thái thái lại nói gì đó.

Vì vậy vộ vàng nói với Cát Xuân Như: "Phu nhân trở về rồi, chúng ta đi vào trước đi."

Cát Xuân Như cũng không muốn ở cửa tổ khổ, gật đầu: "Được!"

Thời Khanh Lạc nhỏ giọng nói với lão thái thái: "Xem ra con trai của bà coi trọng nhất vẫn là tiểu kiều thê, thấy cha nương đến, trước tiên vẫn thăm hỏi tiểu kiều thê nha."

Mặc dù giọng nàng không lớn, nhưng Tiêu Nguyên Thạch đứng cách đó không xa cũng có thẻ nghe được.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này lưu lại không có ý tốt mà.

Khích bác này quá rõ ràng, không cho ông ta có cơ hội giải thích.

Bây giờ ông ta đổi ý không cho Thời Khanh Lạc ở lại, vẫn còn kịp sao?

Tiêu lão thái nghe được lời của Thời Khanh Lạc nói.

Vốn dĩ khuôn mặt đang tươi cười lại âm trầm lại, nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, ngươi đây là không hoan nghênh chúng ta?"

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết sẽ như vậy.

Ông ta nhịn xuống sự xúc động: "Nương, sao ta có thể không hoan nghênh mọi người được chứ."

"Trước đó ta còn muốn để cho người đi đón người và cha đi tới Bắc Thành nữa."

Tất nhiên không có chuyện này, nhưng ở bên ngoài vẫn phải nói như vậy.

Tiêu lão thái ừ lạnh: "Ta thấy người làm Phó đô đốc gì đó, uy phong ngày càng lớn."

"Mới vừa gặp mặt không chào hỏi cha nương, trái lại quan tâm đến thê tử trước."

"Cũng không nhìn xem mấy chuyện thê tử của người đã làm, nó..."

Tiêu lão thái còn chưa nói hết, Tiêu Nguyên Thạch lập tức đi lên đỡ bà ta: "Nương, đi đường nhiều ngày như vậy, người và cha cực khổ rồi, trước tiên vào phủ rồi hãy nói."

Nếu nói ra những chuyện Cát Xuân Như làm ở huyện Hà Dương ra ngoài, thì ông ta sẽ bị mất mặt trước mặt mọi người.

Ông ta không thể bị mất mặt.

Lại nhìn Thời Khanh Lạc và Tịch Dung: "Thê tử Tranh Nhi, ngươi và bằng hữu của mình cũng đi vào đi."

Thời Khanh Lạc cười thâm ý nói: "Tiêu Phó đô đốc vội vàng để chúng ta đi vào như vậy, là sợ chúng ta ở cửa nói chuyện gì sao?"

Tiêu Nguyên Thạch: “..." Ta cầu xin ngươi làm người một lần đi.

"Sao có thể chứ? Ta đã chuẩn bị xong trà bánh, chúng ta đi vào trước đi."

Tiếp đó mạnh mẽ đỡ lão thái thái đi vào phủ Phó đô đốc, rất sợ đứa con dâu xấu xa Thời Khanh Lạc này nói cái gì đó làm cho ông ta mất hết mặt mũi.

Thời Khanh Lạc nhìn loại cảm giác muốn chạy trốn này của phụ thân cặn bã, không nhịn được cong môi.

Tiêu lão gia tử thấy vậy thì híp mắt, quả nhiên ở Bắc Cương con trai thứ hai vẫn để ý đến danh tiếng như vậy, vậy chuyện này dễ làm.



Tiếp đó đoàn người đi vào trong phủ, thân tín của Tiêu Nguyên Thạch lập tức đóng cửa lại, ngăn lại ánh mắt tò mò của mọi người ở bên ngoài.

Sau khi vào cửa Tiêu lão thái hất tay của Tiêu Nguyên Thạch ra: "Lão nương không cần ngươi giả bộ hiếu thuận đỡ ta."

Trên mặt Tiêu Nguyên Thạch đầy sự bất đắc dĩ: "Nương, lúc này người mới đến Bắc Thành, ta vẫn chưa chọc giận người đi?"

Tiêu lão thái trợn mắt nhìn ông ta: "Ngươi không chọc giận ta, nhưng thê tử của ngươi để cho nha hoàn đánh ta và cha ngươi."

"Nếu không phải ngươi dung túng, nó có lá gan lớn như vậy sao?”

Tiêu Nguyên Thạch cũng biết sẽ đối mặt với chuyện này.

Ông ta nhìn Cát Xuân Như: "Ngươi để cho nha hoàn đánh cha nương ta?"


Lúc ấy Cát Xuân Như đánh cảm thấy rất sảng khoái, nhưng bây giờ lại có chút chột dạ.

"Tướng quân, khi đó ta bị quỷ che mờ mắt, cho nên mới phạm phải sai lầm này."

Nàng ta liếc mắt nhìn Tiêu lão gia tử và Tiêu lão thái: "Ta nguyện ý xin lỗi cha nương."

Tiêu lão thái cười lạnh khoát tay: "Ta cũng không dám để đứa con dâu hung hãn như ngươi xin lỗi, đến lúc đó ngươi thù dai, nói không chừng còn cho người hạ độc trong thức ăn của chúng ta nữa."

Cát Xuân Như: "..." Bà già c.h.ế.t tiệt này vừa vào cửa đã gây chuyện, thật quá đáng.

Nàng ta lập tức nước mắt lưng tròng, giống như trực tiếp có thể khóc: "Nương, sao ta dám chứ."

"Trước đó ta thật sự không phải cố ý để cho người đánh nương, bây giờ nương muốn đánh muốn mắng đều có thể."

Ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch, tất nhiên nàng ta phải biến thành bên yếu đuối.

Ở một bên Thời Khanh Lạc vừa cười vừa nói: "Lúc trước ngươi đánh lão thái thái và lão gia tử, chính là vô cùng rêu rao, khi đó ngươi không cố ý?"

Tiêu lão thái: "Đứng vậy, ta cũng không dám mắng chửi ngươi, nếu không chúng ta sợ cả nhà ta c.h.ế.t như thế nào cũng không biết."

Cát Xuân Như bực bội nói: "Ta không có."

Tiêu lão thái thái sầm mặt nói: "Đừng có cả ngày khóc sướt mướt, làm như phu quân của ngươi c.h.ế.t rồi vậy, khó trách ở kinh thành lão nhị lại xui xẻo như vậy, đều là do tang môn tinh ngươi khắc nó."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Sao lại nói giống như phu quân của nàng ta c.h.ế.t rồi, mẹ ông ta đang nguyền rủa ông ta sao.

Cát Xuân Như: "..." Đám người bà già c.h.ế.t tiệt này mới chính là tang môn tinh.

Thời Khanh Lạc cũng cẩn thận nhìn mặt Cát Xuân Như: "Lão thái thái, quả nhiên gừng càng già càng cay."

"Đừng nói, khuôn mặt này của Cát tiểu tương đúng là mang xui xẻo."

Lời này lão thái thái tin, ai bảo Thời Khanh Lạc là học trò của lão thần tiên.

Sau đó phi môt tiếng nói với Cát Xuân Như: "Khó trách con trai ta vất vả lắm mới chuyển từ Bắc Cương về kinh thành, lại bị ngươi khắc, bị điều trở về."

"Cha nương ngươi cũng bị ngươi khắc chết, mà con trai ta rõ ràng còn có thể thêm hai đứa con, nhưng lại bị ngươi khắc rớt, đệ đệ ngươi cũng bị ngươi khắc gãy chân."

Lại ghét bỏ nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, lúc đầu ánh mắt của ngươi có bị mù hay không, sao lại lấy một tang môn tinh mệnh cứng như vậy về nhà."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đột nhiên cảm thấy hình như có chút đạo lý.

Tiếp đó ông ta lập tức lắc đầu, sao thiếu chút nữa ông ta đã bị nương và đứa con dâu xấu xa này làm cho sai lệch rồi.

Chẳng qua nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia của Cát Xuân Như, cũng cảm thấy có chút xui xẻo.

Lại nói, ông ta mất danh tiếng ở kinh thành, bị điều trở về Bắc Cương, hơn phân nửa nguyên nhân đều có liên quan đến Cát Xuân Như.

Sau đó còn tổn thất nhiều tiền bạc và người.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự có mệnh cứng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi