XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Cát Xuân Như có chút chột dạ nói: "Trong, trong tay ta cũng chỉ có không đến một vạn lượng thôi."

Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày: "Vậy ngươi để cho Cát Xuân Di trả lại khoảng tiền kia, còn lại ta bù vào."

Tất nhiên chuyện này là không thể nào, chẳng qua chỉ muốn thăm dò Cát Xuân Như mà thôi.

Cát Xuân Như cắn môi: "Đều đã đưa rồi, sao còn đòi lại?"

"Tướng quân, không phải chàng luôn muốn nhập phe Nhị hoàng tử sao? Bây giờ Xuân Di tốt, tương lai muội ấy có thể giúp chàng nói tốt trước mặt Nhị hoàng tử."

"Sau này nếu ở Bắc Cương chúng ta có chuyện gì, còn có thể viết thư để cho muội ấy mời Nhị hoàng tử giúp đỡ."

"Bây giờ muội ấy đang mang thai, những nữ nhân trong phủ Nhị hoàng tử vẫn luôn căm ghét liên thủ với nhau khi dễ muội ấy, không có tiền bạc bên ngươi, muội ấy rất khó khăn."

"Ta cũng hy vọng muốn ấy giữ được đứa bé, tương lai có thể giúp đỡ tướng quân."

Lúc này chỉ có thể dùng chuyện này đả động Tiêu Nguyên Thạch.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút rét run.

Không nghĩ đến mới vừa rồi đã nói chuyện nghiêm trọng như vậy, trong lòng Cát Xuân Như vẫn nghĩ cho muội muội của mình.

Nàng ta không hỏi thăm ông ta có thể cầm ra được bốn vạn lượng điền vào lỗ hổng này hay không.

Cũng không quan tâm, dù cho trả lại, có bị ảnh hưởng đến ông ta hay không.

Giờ phút này một chút tình cảm mà Tiêu Nguyên Thạch đối với Cát Xuân Như đã toàn bộ biến mất sạch sẽ.

Quả thật ông ta không được xem là người tốt, mặc kệ đối với cha nương, hay là tiền thê và các con, thật ra thiếu nợ nhiều nhất chính là tiền thê và con cái.

Đời này ông ta có lỗi không ít người, nhưng duy nhất chưa từng làm chuyện có lỗi với Cát Xuân Như.

Nhưng nàng ta lại báo đáp ông ta như vậy sao?

Đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch có chút nhục chí, cả người đều mang theo cảm giác lụn bại.

"Cát Xuân Như, ở trong lòng ngươi, có phải chỉ có muội muội đệ đệ mới là quan trọng nhất."

Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch đã không còn tức giận nữa, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng căng thẳng hơn.

Nàng ta vội vàng trả lời: "Không có, chàng là quan trọng nhất đối với ta."

Ở trong lòng nàng ta, Tiêu Nguyên Thạch quan trọng, nhưng đệ đệ muội muội cũng quan trọng.

Chẳng qua không thể nói như vậy với ông ta được.

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: "Quả nhiên miệng ngươi đầy lời nói dối."

"Cũng đến bước này rồi, suy nghĩ trong lòng ngươi vẫn là làm sao để cho muội muội ngươi có thể sống tốt ở phủ Nhị hoàng tử."

"Nhưng tại sao ngươi không nghĩ một chút, ta có thể sống tốt ở Bắc Thành không?"

"Ngươi làm chuyện như vậy, hậu quả sẽ như thế nào?"

Trong lòng Cát Xuân Như càng hoảng loạn: "Ta, ta cũng không hiểu mấy thứ này."

"Ta chỉ là, chỉ là tin tưởng chàng sẽ xử lý tốt."



Ở trong lòng nàng ta Tiêu Nguyên Thạch vô cùng cường đại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ông ta cũng có thể xử lý.

Mặc kệ nàng ta làm gì, ông ta cũng sẽ giúp nàng ta.

Cho nên nàng ta mới không lo lắng như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch hít sâu một hơi: "Ý của ngươi là, năm vạn lượng bạc này, vẫn là do ta trả?"

Cát Xuân Như vô cùng hoảng loạn, vành mắt có chút đỏ: "Bây giờ ta không lấy ra được nhiều bạc như vậy."

"Trước tiên chàng cứ trả năm vạn lượng bạc đi, chờ Xuân Di sinh hạ con trai cho Nhị hoàng tử, hoàn toàn đứng vững gót chân ở phủ Nhị hoàng tử, ta lại đòi khoản tiền này về, có được không?"


Khi đó đoán chừng Tiêu Nguyên Thạch cũng đã không thiếu chút tiền này rồi.

Hơn nữa muội muội đứng vững ở phủ Nhị hoàng tử rồi, sao Tiêu Nguyên Thạch có thể không biết xấu hổ đòi tiền của nàng ta.

Nếu như ông ta thật sự ép đòi, vậy nàng ta chỉ có thể đi mượn muội muội.

Tiêu Nguyên Thạch nhắm mắt lại, sau khi mở ra rồi nói: "Chậm rồi, nếu ngày đó ngươi kịp thời nói với ta, sau đó đưa bạc trở về vẫn còn kịp."

“Nhưng bây giờ đừng nói là năm vạn lượng, cho dù là mười vạn lượng trả về cũng vô cùng.”

"Nếu ngươi tặng quà để người ta làm việc, thời gian dài, ngươi ta có phải đã nhận định ngươi đồng ý hay không?"

“Qua rất lâu mới trả lại, ngươi đây là muốn làm gì? Đùa cợt người ta sao?"

"Như vậy chẳng những Hoàng thượng biết, sẽ trách cứ ta, còn sẽ đắc tội với Cẩm vương, vậy sao ta có thể lăn lộn ở Bắc Thành này?"

Cát Xuân Như ngẩn ra: "Tại sao có thể như vậy?"

Nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến cũng chỉ nhận năm vạn lượng bạc, lại có thể nghiêm trọng như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch giơ tay lên xoa mi tâm: “Cho nên ngươi thật ngu xuẩn."

“Phủ Phó đô đốc này lại để cho ngươi quản lý, sớm muộn gì cũng có ngày gặp hoa."

"Ta sẽ thông báo cho tất cả mọi người của phủ Phó đô đốc, bắt đầu từ hôm nay ngươi và Liễu Như đổi thân phận cho nhau."

Cát Xuân Như trợn to hai mắt: ?Cái gì mà ta và Liễu Như đổi thân phận? Chàng nói rõ ràng."

Nếu lúc trước Cát Xuân Như như vậy, Tiêu Nguyên Thạch sẽ đau lòng hoặc mềm lòng.

Nhưng bây giờ trừ tức giận thì không còn thứ gì khác: "Bắt đầu từ hôm nay, Liễu Như chính là phu nhân Phó đô đốc, còn ngươi là thiếp, bây giờ đã hiểu chưa?"

Trên mặt Cát Xuân Như tràn đầy đờ đẫn: "Chàng lại muốn để ta làm thị thiếp?"

"Sao chàng có thể đối với ta như vậy?"

Tiêu Nguyên Thạch trầm mặt nói: "Tại sao ta không thể? Đây đều là ngươi ép ta."

"Lúc trước ta vẫn luôn nhấn mạnh để cho ngươi đừng đi tính toán huynh muộn Tranh nhi nữa, ngươi không nghe, còn đi gây chuyện, cuối cùng để cho ta đội nón xanh cả kinh thành đều biết."

"Ta để cho ngươi không nên đi khu mỏ, ngươi không nghe, đi rồi lại chạy đến huyện Hà Dương gây chuyện, cuối cùng đưa nhược điểm cho người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc."

"Ta để cho ngươi đi đến Bắc Thành, dưới sự ràng buộc của người phía trên, mình cũng phải cẩn thận làm việc, ngươi lại xem như gió thổi bên tai, giấu ta nhận năm vạn lượng bạc của Cẩm vương phủ, làm hại ta bây giờ tiến thối lưỡng nan."

"Ngươi nói đi, đến mức này rồi, có phải chính do ngươi hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi