XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch đi ra cửa nghe được, nhưng lần này lại không mềm lòng thay đổi quyết định, tăng nhanh bước chân rời đi.

Cũng để cho quản gia thông báo với tất cả mọi người trong phủ, bắt đầu từ hôm nay Liễu Như chính là phu nhân, Cát Xuân Như biến thành Cát thị thiếp.

Hơn nữa ăn mặc đồ dùng cứ dựa theo một thị thiếp là được, không cần đặc biệt chăm sóc.

Tin tức này làm cho toàn bộ nha hoàn gã sai vặt ở phủ Phó Đô đốc hoảng sợ.

Không ai nghĩ đến phu nhân đi ra ngoài một chuyến, trở về lại bị biếm thê thành thiếp.

Chẳng qua trái lại cũng không ai cảm thấy bất bình cho Cát Xuân Như, dù sao mọi người đều biết, nàng ta để cho người ra tay đánh cha mẹ chồng.

Còn từng đội nón xanh cho Phó đô đốc, một nữ nhân như vậy mà Phó đô đốc vẫn không hưu, xem như đã hết tình hết nghĩa rồi.

Hơn nữa so với phu nhân không biết thương người kia, mọi người càng thích Liễu thị thiếp hiền hòa dịu dàng, bây giờ đã thành Liễu phu nhân.

Trắc viện.

Đào Liễu đang làm quần áo sơ sinh, đối với quần áo tương lai của hài tử, nàng ta không để cho nha hoàn làm, từng đường kim mũi chỉ đều muốn mình tự làm.

Tiếp đó thấy Tiêu Nguyên Thạch đi vào.

Nàng ta lập tức thả quần áo xuống: "Đô đốc đến rồi."

Tự mình đứng dậy rót cho Tiêu Nguyên Thạch một ly trà.

Nàng ta phát hiện sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch rất khó coi, cho nên cũng cẩn thận hầu hạ, không dám nói cái gì.

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện quả nhiên ở chỗ Liễu Như, ông ta mới được thoải mái.

Ngồi một lát, ông ta mới mở miệng: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là phu nhân chính thất của phủ Phó đô đốc, Cát Xuân Như đã bị cách chức thành thị thiếp rồi."

"Quyền quản gia vẫn sẽ giao cho nàng, nàng dành chút thời gian quản một chút, trước lúc sinh ta sẽ để cho quản gia đến giúp nàng.”

Đào Liễu kinh ngạc đến ngây người, nhìn ông ta: "Đô đốc, tỷ tỷ lại chọc giận ngài sao?"

"Ngài đừng tức giận!"

"Giữa phu thê có mâu thuẫn gì, nói ra là được, tuyệt đối đừng nói lẫy như vậy."

Nàng ta dịu dàng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài và con, làm chính thất hay thiếp, ta cũng không để ý."

"Vị trí phu nhân nay, vẫn để tỷ tỷ làm đi thôi."

Lúc này trái tim của nàng ta đập rất nhanh, kích động không thôi.

Nửa giờ trước, Thời Khanh Lạc để cho người truyền tin tức cho nàng ta, nói nàng ta chuẩn bị tâm lý, nàng ta sẽ được chuyển chính.

Lúc ấy nàng ta chỉ nửa tin nửa ngờ, dù sao nàng ta phát hiện Tiêu Nguyên Thạch vẫn còn có tình cảm với Cát Xuân Như.

Không nghĩ đến là thật.

Người Tiêu gia cũ tuyệt đối là do Thời Khanh Lạc giựt dây gây chuyện với Tiêu Nguyên Thạch, biếm thê thành thiếp cũng là do đối phương đề nghị.

Hơn nữa mới đến Bắc Thành đã làm xong chuyện này.

Lúc này Đào Liễu đã hoàn toàn buông xuống tính toán trong lòng, sau này đitheo phu thê Tiêu Hàn Tranh lăn lộn, Cát Xuân Như chính là vết xe đổ của nàng ta.

Cát Xuân Như đã từng hô mưa gọi gió ở phủ Tướng quân, được Tiêu Nguyên Thạch cưng chiều, đến mức ngay cả vì Cát Xuân Như mà không cần con cái.

Nhưng lại bị Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh tính toán, Cát Xuân Như từ từ bị mất đi lòng của Tiêu Nguyên Thạch, làm phai mờ tình cảm mà Tiêu Nguyên Thạch dành cho mình.

Bây giờ bị đối xử giống với Khổng thị của trước kia.



Đào Liễu biết tại sao Thời Khanh Lạc không làm dứt khoát hơn, để cho Tiêu Nguyên Thạch trưc tiếp hưu Cát Xuân Như, mà là để cho ông ta biếm thê thành thiếp.

Thân phận thay đổi như vậy, mới là nhục nhã và trả thù lớn nhất đối với Cát Xuân Như.

Người khác đều là từ thị thiếp đến phu nhân, mà Cát Xuân Như thì từ ngoại thất lên phu nhân, lại biến thành thị thiếp, thân phận chênh lệch như vậy, sẽ rất khó chịu.

Đặc biệt rất nhiều nô tài đều nhìn thân phận mà làm việc.

Trước khi lúc Cát Xuân Như còn là phu nhân, mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ thế nào, cũng sẽ cung kính với nàng ta.

Nhưng bây giờ biến thành Cát thị thiếp, rõ ràng đã mất đi sự sủng ái của Tiêu Nguyên Thạch, rất nhanh sẽ ném được mùi vị bưng cao đạp thấp của bọn hạ nhân.

Như vậy chuyện này còn khó chịu và thống khổ hơn việc để cho Cát Xuân Như bị hưu hoặc hòa ly đi ra ngoài.

Đặc biệt lại để cho Cát Xuân Như nhìn xem, người mình từng vô cùng khinh bỉ và không xem trọng lại lên làm chính thất, cùng với sự thay đổi của bọn hạ nhân.

Cùng với sự đối đãi của các phu nhân ở bên ngoài, tất nhiên sẽ hoàn toàn không quan tâm đến một thị thiếp, đối với Cát Xuân Như mà nói, đây tuyệt đối là một lại hành hạ.

Thời Khanh Lạc truyền lời, không để cho nàng ta biểu lộ sự kích động và vui mừng, trái lại phải làm bộ muốn từ chối.

Như vậy mới có thể làm cho Tiêu Nguyên Thạch yên tâm và cảm thấy thân thiết, tạo thành tương phản đối lập với Cát Xuân Như, như vậy vị trí chính thất mới yên ổn được.

Cũng vì vậy, nàng ta lập tức làm theo.

Quả nhiên nghe được lời của Liễu Như, Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy thoải mái trong lòng.

Liễu Như thật sự là đóa hoa giải ngữ, Cát Xuân Như chỉ giả vờ thôi.

Lúc chủ động câu dẫn ông ta, cũng vẫn luôn nói sẽ không quan tâm đến thân phận, mặc kệ ông ta biến thành dạng gì cũng sẽ không rời không bỏ ông ta,

Bây giờ bị biếm làm thị thiếp, nhưng làm ra bộ dang không bỏ được quyền lực và địa vị thân phận.

Bây giờ nếu đổi thành là Cát Xuân Như, sợ ra đã sớm vui vẻ ra mặt rồi.

Ông ta vươn tay cầm lấy tay Liễu Như: "Không phải chỉ cãi nhau đơn giản, Cát Xuân Như phạm phải sai lần lớn, hơn nữa ngày càng ngu xuẩn, cho nên không thích hợp làm phu nhân Phó đô đốc."

Ông ta suy nghĩ muột chút vẫn nói chuyện Cát Xuân Như nhận bạc của phủ Cẩm vương, rồi đưa cho cát Xuân Di với Liễu Như.

Cũng để cho sau này Liễu Như đối mặt với chuyện này sẽ biết làm thế nào, không cần giống Cát Xuân Như.

Sau khi nghe xong chuyện này, Đào Liễu trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin.

"Sao tỷ tỷ lại làm chuyện như vậy."

"Đây không phải là hại đô đốc sao?"

"Đô đốc bị điều đến Bắc Cương, bị kẹt giữa Hoàng đế và Cẩm vương, là lúc nên cẩn thận làm việc, sao tỷ ấy có thể vì giúp muội muội nhà mẹ đẻ, lại hại đô đốc như vậy.

"Đây không phải sẽ để cho đô đốc rơi vào tình huống khó xử sao."

Lại làm ra bộ dạng đau lòng cầm ngược tay Tiêu Nguyên Thạch: "Đô đốc đối xử với tỷ tỷ tốt như vậy, sao tỷ ấy có thể báo đáp ngài như thế."

Trong lòng thì thầm mắng Cát Xuân Như ngu xuẩn.

Thậm chí ngay cả tiền như vậy cũng dám nhận, còn chuyển tay đưa cho muội muội nhà mẹ đẻ, cũng không biết trong đầu nghĩ như thế nào.

Nàng ta cũng chiếu cố muội muội, nhưng cũng sẽ không dùng đồ nhà chồng đến giúp đỡ.

Nếu nuôi muội muội thành một người tỷ tỷ làm chuyện gì cho mình cũng là chuyện đương nhiên, trái lại là hại tương lai của muội muội.

Lại nói tỷ muội nâng đỡ nhau thì được, nhưng lại không thể quá mức.

Cát Xuân Như không ngừng giúp đỡ cho muội muội đệ đệ như vậy, cảm giác không giống như tỷ tỷ, mà là nương ruột.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi