XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Cẩm Vương bất lực, “Hẳn là không phải đi, đúng là nàng rất có hiểu biết về thực vật.”

“Ta nghe nói đại tư nông trong kinh thành cũng khen nàng, còn muốn phá lệ để nàng vào Tư nông cục.”

Lương Minh Vũ nhíu mày, “Nông thực vật có có cái gì mà thích chứ.?

Cẩm Vương cười, “Cho nên nói ngươi và nàng khác nhau, khó lòng hợp tác, ngươi nên dọn sạch chút tâm tư kia của mình đi”

“Ta lại thử một chút” Lương Minh Vũ không muốn từ bỏ, rốt cuộc dung mạo khi chất hay thân phận của Thời Khanh Lạc đều rất hợp khẩu vị của hắn ta.

Đặc biệt là nàng còn thường xuyên cường điệu thích tướng công của mình.

Hắn ta thích phụ nhân có chồng như vậy.

Mấu chốt là nếu có thể thu Thời Khanh Lạc vào tay, tương lai hắn ta kế thường vương phủ cũng vững chắc hơn.

Nếu là phụ vương lại tiến thêm một bước, biến thành phụ hoàng, tương lai toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn ta.

Hiện tại đừng nhìn hắn ta là thế tử vương phủ, nhưng trong phủ có mấy huynh đệ như hổ rình mồi đối với vị trí của hắn ta, tùy lúc nào cũng có thể kéo hắn ta xuống ngựa.

Gần đây lão nhị và lão tam biểu hiện rất tích cực, phụ vương cũng có chút xem trọng.

Hắn ta phải tìm cơ hội củng cố địa vị.

Cẩm Vương lười quan tâm đến hắn ta, “Tùy ngươi.”

Sau đó gã mang theo hai người rời khỏi phòng, lập tức gọi người tới bắt tay vào làm thử theo phương pháp.

Sau khi xi măng ở kinh thành được phổ biến rộng rải, hoàng đế mở vài xưởng xi măng.

Hơn nữa thôn của Thời Khanh Lạc cũng có xưởng xi măng, cho nên công thức cũng không được xem là bí mật nữa.

Bắc Thành bên này, Cẩm Vương cũng xây vài xưởng xi măng.

Đường phố ở Bắc Thành chủ yếu cũng đã được sửa thành đường xi măng.

Cũng bởi vậy Cẩm Vương còn phân phó để xưởng xi măng làm ra nhiều xi măng chờ xác định phương pháp Thời Khanh Lạc có thể dùng, gã cũng sẽ để người đi sửa đường.

Đây cũng là thành tâm mà hắn ta muốn mượn sức.

Thời Khanh Lạc nói chuyện xong với Cẩm Vương thì đi về, Tiêu Nguyên Thạch cũng nhận được tin tức.

Chẳng qua trà lâu kia là sản nghiệp của Cẩm Vương, ở bên ngoài đều có ám vệ canh gác người của ông ta hoàn toàn không có cách nào nghe lén được.

Cũng bởi vậy Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tò mò hai người đã nói những gì, Cẩm Vương lại trả giá đại giới gì mới có được công thức tạo giấy.

Lấy sự hiểu biết của ông ta với Thời Khanh Lạc, công thức của nàng cũng không dễ lấy, cho nên lấy không thì không có khả năng.

Như vậy lại cành làm cho ông ta tò mò hơn, nhưng ông ta cũng không cho người đi gọi Thời Khanh Lạc đến đây.

Bên kia, Thời Khanh Lạc đi đến một trà lâu khác đã hẹn với Tịch Dung.

Tịch Dung ở chỗ này chờ nàng, các nàng chuẩn bị hôm nay tiếp tục đi dạo phố mua mua mua.

Chỉ là còn chưa tới trà lâu, đi đến một cái ngõ nhỏ, thì thấy vài tên tiểu du côn vây quanh một thiếu niên 13-14 tuổi ở chính giữa.

Trong đó một người cầm gậy gộc gõ xuống tay, nhìn tiểu thiếu niên.

"Giao bạc trên người ngươi ra đây.”

Tiểu thiếu niên nhấp môi, “Lần trước không phải các ngươi đã nói, giao bạc rồi sẽ không bao giờ tìm ta gây phiền toái sao?”

Tên du côn đi đầu cười nhạo, “Chuyện này ngươi cũng tin? Thật khờ.”

“Nhanh giao bạc ra nếu không hôm nay ngươi không tránh được một trấn đánh đâu.”

Tiểu thiếu niên che lại túi tiền, “Lần trước đã cho các ngươi, các ngươi đừng quá đáng.”

Tên du côn đi đầu hừ lạnh một tiếng, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”



“Các huynh đệ lên.”

Nói xong gã đi đầu nhằm phía tiểu thiếu niên, kéo tay áo đ.ấ.m mấy quyền lên người tiểu thiếu niên.

Mấy người khác cũng đi theo xông lên, tay đ.ấ.m chân đá đối với tiểu thiếu niên.

Tên du côn đi đầu còn cướp túi tiền bên hông tiểu thiếu niên.

Trong túi tiền có không ít bạc vụn.

Gã lấy bạc xong, vỗ lên khuôn mặt nghẹn khuất không phục của tiểu thiếu niên, “Nhớ kỹ giáo huấn này, lần sau cần phải ngoan ngoan giao tiền ra, nếu không còn sẽ đánh ngươi.”

Tiếp theo lập tức dẫn người đi ra khổ ngõ nhỏ.


Khóe môi tiểu thiếu niên có chút máu, cuộn tròn trên mặt đất, xem bộ dáng kia rất đáng thương.

Thời Khanh Lạc đi qua, “Ngươi không sao chứ?”

Tất nhiên nàng thấy được một màn kia.

Vốn muốn ra tay hỗ trợ, lại phát hiện quần áo tiểu thiếu niên mặc, tuy rằng nhìn qua rất bình thường, giống như là con nhà giàu bình thường.

Nhưng nàng nhìn kỹ, lại phát hiện quần áo của cậu ta là dùng một loại tơ lụa hi hữu làm ra.

Cái này gọi là Tú Ti, không phải dùng tơ tằm dệt thành, nguyên liệu của nó lấy từ một loại sò khổng lồ ở biển sâu, sau khi chất nhầy được hóa cứng biến thành tơ sống.

Yêu cầu mỗi năm người chuyên nghiệp sẽ bơi vào biển sâu để thu thập, sau đó còn phải trải qua nhiều bước trình tự, hơn nửa năm mới có thể dệt thành tơ lụa.

Cũng bởi vậy loại Túc ti này, ở tiền triều và đương triều đều là cống phẩm, người có tiền có quyền cũng mua không được.

Vừa lúc Tịch Dung đưa cho nàng hai thất, cho nên nàng nhìn một cái đã nhìn ra được.

Vì thế dừng bước không tiến lên hỗ trợ.

Có thể mặc cống phẩm tơ lụa quý hiếm, ở Bắc Thành cũng chỉ có hai loại người.

Một là công tử phủ Cẩm Vương, hai là người tiền triều.

Nhưng Thời Khanh Lạc thấy Cẩm Vương và Lương Minh Vũ mặc cũng chỉ là tơ lụa quý báu tơ lụa, cũng không phải loại Túc Ti này, cho nên người này không sống ở phủ Cẩm Vương.

Hơn nữa nếu thật là người của phủ Cẩm Vương, những du côn đó sẽ không dám khi dễ cướp tiền.

Vậy chỉ có người tiền triều, hơn nữa với lứa tuổi này, Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút đã đoán được thân phận của đối phương, tám chín phần mười là đệ đệ kia của Trác Quân.

Mà đệ đệ của Trác Quân có thân phận rất quý, huyết mạch còn sót lại của hoàng thất tiền triều, con tư sinh của Cẩm Vương.

Người như vậy sẽ không có người bảo vệ?

Nếu dễ dàng bị mấy tên du côn khi dễ, vậy con tư sinh này của Cẩm Vương cũng quá uất ức rồi, hiển nhiên không thích hợp.

Cho nên cũng chỉ có một loại khả năng, những người này biết nàng đi tới chỗ này, cố ý ở ngõ nhỏ diễn kịch cho nàng xem.

Cũng bởi vậy nàng lười ra tay hỗ trợ, để tiểu thiếu niên kia bị đánh một trận, lúc này mới chậm rì rì đi qua đi phối hợp diễn kịch với đối phương.

Hơn nữa nàng còn phát hiện, những người đó tuy rằng nhìn vào thì thấy xuống tay rất nặng, nhưng lại có kỹ xảo, sẽ không thật sự đả thương thiếu niên.

Thấy nàng vẫn luôn không ra tay hỗ trợ, đám côn đồ kia cũng chỉ tùy tiện đánh một chút, cướp túi tiền rồi rời đi.

Tất nhiên, nếu không cẩn thận quan sát, vẫn không dễ dàng phát hiện manh mối, những người này rất biết diễn kịch.

Nghe được Thời Khanh Lạc hỏi chuyện, Trác Chính ngẩng đầu, đáng thương nói, “Vị tỷ tỷ này, có thể phiền ngươi đưa ta đi y quán không?”

Trong lòng thầm mắng, không phải nói Thời Khanh Lạc này biết võ sao? Sao vừa rồi không ra tay?

Làm hại cậu ta bị đánh một trận, đau quá.

Thời Khanh Lạc ôn hòa cười nói “Có thể.”

Thanh Thanh sau lưng nàng đi lên nâng tiểu thiếu niên dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi