XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lúc này lại thấy Thời Khanh Lạc đứng cách đó không xa.

Hắn ta giống như thấy được cứu tinh, vội vàng bước nhanh đến

Hắn ta chắp tay với Thời Khanh Lạc, : "Thời nương tử, làm phiền ngươi để ngỗng của mình dừng đi."

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Tại sao phải dừng lại? Bọn họ đều muốn làm thịt ngỗng của ta, bị cắn là tự tìm."

Quả nhiên, Trân quận chúa gì đó đúng là đáng ghét.

Chẳng những mơ tưởng tiểu tướng công nhà nàng, còn muốn hầm ngỗng của nàng, thật xem nàng là trái hồng mềm sao?

Quả thật, nơi này là địa bàn của Cẩm vương.

Nhưng Cẩm vương còn chưa phải là hoàng đế đâu, chẳng qua chỉ là một phiên vương, thật sự có thể một tay che trời sao?

Nơi này cũng có sắp xếp của hoàng đế, cho nên nếu thật sự muốn chống lại Lương Minh Mẫn, nàng cũng không sợ đối phương.

Thật sự là đối phương ức h.i.ế.p người quá đáng, đã làm đến mức như vậy, nàng cũng không có khả năng bởi vì đối phương thân phận cao, thì phải để cho đối phương đánh vào mặt.

Lương Minh Vũ: "..." Đây cũng không phải là người hiền lành gì.

"Phụ vương ta vô cùng sủng ái Quận chúa, Vương phi cũng rất dung tung quận chúa."

Hắn ta xít lại gần nhỏ giọng nói: "Người bất lợi với quận chúa, đều sẽ bị Vương phi trả thù, cho nên Thời nương tử vẫn nên để ngỗng dừng tay lại đi."

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn hắn ta: "Ngươi đây là uy h.i.ế.p ta?"

Lương Minh Vũ: "..." Hắn ta uy h.i.ế.p chỗ nào? Rõ ràng là hắn ta nhắc nhở.

"Không có, ta chỉ muốn nhắc nhở Thời nương tử, cần gì phải tranh giành uy phong nhất thời, đắc tội với Vương phi, tự tìm phiền phức chứ?"

Thật ra thì toàn bộ vương phủ, nếu bàn về người lòng dạ ác độc nhất, chính là mẫu phi kia của hắn ta.

Cũng vì vậy mới có thể nuôi ra một Lương Minh Mẫn không xem mạng người ra gì, lòng dạ độc ác.

Thời Khanh Lạc bật cười, chỉ vào Lương Minh Mẫn bị cắn đang hét thảm thiết ở bên kia: "Ngươi nhìn bộ dạng bây giờ của nàng ta, chẳng lẽ ta không đắc tội c.h.ế.t với Vương phi?"

Nàng đã nghe tiểu tướng công nói, Cẩm vương phi chính là tam quan bất chính

Chỉ cần có người bất lợi với con gái, sẽ không buông tha, kết quả sẽ rất thảm.

Đương kim Thái hậu và Hoàng hậu có quyền thế lớn như vậy, cũng không phách lối như thế, Vương phi này đúng là trâu bò.

Bây giờ Lương Minh Mẫn đã bị cắn, Vương phi đó nhất định sẽ ghi thù nàng, đã đắc tội rồi.

Hơn nữa, Thời Khanh Lạc đã nhìn ra được, Trân quận chúa chưa gặp mặt này không thích mình, nếu không cũng sẽ không bắt con trai nàng hầm ăn cho bỏ tức.

Cho nên nhất định phải là kẻ thù với nhau, cần gì phải nhượng bộ.

Lương Minh Vũ: "..." Hình như đúng là vậy, nếu Vương phi biết con gái bảo bối của mình bị cắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Chẳng qua cũng không biết Thời Khanh Lạc từ chỗ nào mà dám lớn gan như vậy: "Thời nương tử, trừng phạt như vậy cũng được rồi."

"Dù sao nơi này cũng là huyện Hà Dương, nơi quản lý của tướng công ngươi, nếu xảy ra án mạng đối phương còn là Quận chúa phủ Cẩm vương, chuyện này không tốt lắm đâu?"

Hắn ta hợp hai tay lại, nói với Thời Khanh Lạc: "Xem như ta nhờ ngươi, ngươi ngăn mấy cái con ngỗng này đi."

Tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Thời Khanh Lạc thấy Lương Minh Mẫn đã bi cắn thảm, những thị vệ và nha hoàn kia cũng rất thảm, cũng cảm thấy đã trừng phạt xong.

Dù sao xảy ra án mạng cũng không tốt.

Cộng thêm còn muốn cho Lương Minh Vũ sửa đường nữa.

"Được rồi, vậy ta nở mặt ngươi tha cho nàng ta một con đường."

Lương Minh Vũ nghe được lời này cảm thấy thoải mái, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cảm ơn."

Lúc này Thời Khanh Lạc mới đưa tay lên miệng, huýt sáo mấy tiếng.

Ngốc Ngốc nghe được tiếng này, lập tức dừng lại công kích, nhìn về phía Thời Khanh Lạc.

Trong đôi mắt đen bóng kia tràn đầy ủy khuất, còn đáng thương kêu mấy tiếng với Thời Khanh Lạc.

Bộ dạng kia giống như bị người ta khi dễ, người có mặt thấy vậy thì tấm tắc không dứt.



Con ngỗng lớn đen này cũng quá có linh tính, cực kỳ giống trẻ con đi ra ngoài bị người khi dễ, thấy nương xuất hiện, lập tức đi tố cáo.

Lòng Thời Khanh Lạc mềm nhũn, ngoắc tay với Ngốc Ngốc: "Ngốc ngốc đến đây nào!"

Vốn dĩ Ngốc Ngốc còn muốn cắn mấy quái vật hai chân này một lát, nhưng ma ma kêu, nó chỉ có thể ủy khuất bước đi tới.

Vừa đi đến bên cạnh Thời Khanh Lạc, lập tức dùng đầu không ngừng cạ lên cánh tay Thời Khanh Lạc.

Cũng dựa đầu vào cánh tay của nàng, bộ dạng kia giống như kẻ hèn mòn này cần thương sót.

Thời Khanh Lạc sờ đầu của nó: "Ngỗng con của ta thật đáng thương, bị khi dễ rồi."

"Nào ăn bồi bổ một chút!" Tiếp đó từ trong túi móc ra đồ ăn nó thích nhất đút cho nó ăn.

Ủy khuất của Ngốc Ngốc mới được làm dịu một chút.


Lương Minh Vũ: "..." Không biết còn tưởng lại bị khi dễ nhất, con ngỗng này cũng thật biết giả bộ.

Thời Khanh Lạc đúc cho Ngốc Ngốc đồ ăn của ngỗng.

Sau đó gãi cổ nó trấn an: "Kêu vợ và bọn nhỏ của ngươi đến đây đi."

Lúc này Ngốc Ngốc mới bất đắc dĩ quay đầu, kêu mấy tiếng với mấy chục con ngỗng đang công kích kia.

Để cho người ta kinh ngạc là, Ngốc Ngốc vừa kêu, những con ngỗng lớn đang cắn hăng say, lập tức dùng lại.

Hơn nữa từng con đều đi đến chỗ Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc lại đổ hết thức ăn của ngỗng ra bàn tay cho bọn nó ăn: "Ngoan, các ngươi cũng khổ cực rồi!"

Đám ngỗng lớn vừa ăn, vừa kêu với nàng.

Giống như đang nói không khổ cực, từng con đều giống như gà trống đấu thắng, rất đắc ý.

"Những con ngỗng này cũng quá thông minh đi."

"Quá có linh tính, không hổ là ngỗng do đồ đệ của lão thần tiên nuôi."

"Đặc biệt là Ngốc Ngốc, ta cảm thấy nó quá hiểu tính người, giống như thành tinh vậy."

"Đúng vậy, Ngốc Ngốc chính là ngỗng vương thông minh lợi hại nhất của huyện Hà Dương chúng ta."

"Đúng đúng, nhà ta cũng nuôi ngỗng, bình thường rất hung dữ, nhưng trước mặt Ngốc Ngốc lại vô cùng ngoan."

"Đây có phải tiên sủng do lão thần tiên phái đến bảo vệ bên cạnh phu nhân không? Cho nên mới thông minh hung hãn như vậy."

"Rất có thể, cho nên không thể bất kính với Cẩm vương được."

Có người nhìn đám người Lương Minh Mẫn chật vật không thôi, cố ý nói: "Có người thật đáng đời, bất kính với ngỗng vương, đã gặp báo ứng, bị cắn rồi."

"Đúng vậy, ngay cả ngỗng vương cũng dám trêu vào, thật là chán sống."

"Tâm tư thủ đoạn tàn nhẫn, đúng là đáng đời thật."

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử lòng dạ ác độc như vậy, cho nên cũng đặc biệt không ưa.

Lúc này Lương Minh Mẫn ngã xuóng, bị hai nha hoàn chịu đau chủ động đỡ lên.

Mới vừa đứng vững, nàng ta đã trở tay tát hai nha hoàn kia: "Phế vật!"

Thậm chí ngay cả chủ tử của mình cũng không che chở được.

Hai nha hoàn sợ đến mức quỵ xuống mặt đất: "Quận chúa thứ tội, quận chúa tha mạng!"

Nghe được lời của hai nha hoàn, người ở chỗ này cũng giật mình.

Cũng đã biết thân phận của Lương Minh Mẫn, đây chính là Trân quận chúa của Cẩm vương?

Khó trách lại bá đạo tàn nhẫn như vậy, trước kia nghe nói Quận chúa không dễ chọc, nếu ai chọc trúng chính là xui xẻo.

Người lên tiếng mắng Lương Minh Mẫn có chút sợ, vội vàng lui về phía sau, núp trong đám người.

Lúc này người vây xem đều lo lắng cho Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc.

Ngốc Ngốc cắn quận chúa bị thương, còn có thể sống sao?

Mặc dù bọn họ cảm thấy Trân quận chúa là đáng đời, mọi người nhìn cũng rất sảng khoái, nhưng thân phận bày ở đó, sợ là phu nhân gặp phải phiền phức lớn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi