XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Khoai tây trong không gian của Thời Khanh Lạc đều là những giống khoai tây chất lượng cao, đã được cải tiến liên tục với năng suất cao hơn và hương vị ngon hơn.

Nhưng nàng không có chăm sóc đặc biệt nào trong quá trình gieo trồng, lúc đưa đến đây trồng cũng chỉ tưới một ít linh thủy. Cho nên khi đào xong hết, nàng ước tính con số có thể khoảng 4000 đến năm 5000 cân.

Đây cũng do nàng cố ý làm, sau này các bá tánh gieo trồng thì lấy đâu ra linh thủy để tưới, bây giờ năng suất trên mỗi cây không quá tốt, chỉ cần gần với năng suất gieo trồng thực tế là được.

Vậy nên nhiều người cùng đào một mẫu đất, dù rất cẩn thận nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.

Sau khi đào lên hết, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

“Dưới đất lại có nhiều khoai tây như vậy ư?”

“Trời ơi, chỗ này nhìn thế nào cũng phải hơn một nghìn cân.”

Đòn gánh mà bọn họ mang theo vốn không đủ, còn thiếu rất nhiều.

Cả đám thôn dân kinh ngạc hô to: “Năng suất cao quá, một mẫu đất hơn một nghìn cân, chưa từng thấy chuyện này bao giờ.”

Hề Duệ cũng phấn khích nhưng không giống với những thôn dân này, hắn ta đã từng nhìn thấy cảnh thu hoạch ngô rồi.

“Mọi người sai rồi, ngô cũng có thể cho ra hơn một nghìn cân trên một mẫu.”

“Nhưng mà khoai tây này, hình như năng suất còn cao hơn cả ngô nữa!”

Hắn ta quay đầu lại nhìn Thời Khanh Lạc, không chắc chắn hỏi: “Đúng không, Khanh Lạc?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Đúng vậy, khoai tây này không chỉ cho năng suất cao hơn ngô, mà sản lượng còn nhiều hơn gấp đôi.”

Nàng lại nói: “Mọi người chuyển khoai tây xuống núi trước, rồi cân chúng là sẽ biết năng suất ước tính trên mỗi mẫu.”

Trước đó nàng và Tiêu Hàn Tranh đã đến ngọn núi này, đi qua đi lại rất nhiều lần, phát hiện nó không chỉ hẻo lánh, mà còn không có rau dại, không có cả gà rừng và thỏ hoang lui tới. Về cơ bản không có thôn dân nào đến đây, vì vậy họ đã chọn trồng khoai tây ở mảnh đất này.

Nên tất cả thôn dân đều cảm thấy kỳ lạ, tại sao cách đây không lâu, nơi này còn là đồi núi cằn cỗi mà bây giờ lại mọc ra nhiều khoai tây như vậy?

Đương nhiên Thời Khanh Lạc đã nghĩ tới chuyện này rồi, nếu thật sự bị phát hiện thì sẽ đẩy cho sư phụ lão thần tiên của nàng.

Có sư phụ lão thần tiên ở đây, việc thần kỳ quái dị nào cũng có thể xảy ra.

Nhưng may mắn thay, nàng đã quan sát thấy, thôn dân không hề nhận ra những củ khoai tây này chỉ mới mọc trong vài ngày.

Tiếp đó một số người sẽ vận chuyển khoai tây xuống núi, bên này một nửa nha dịch cũng đi theo, chủ yếu là bọn họ sợ người trong thôn trộm khoai tây.

Chẳng bao lâu thì đã mang theo rất nhiều đòn gánh trống không lên lại núi.

Tới chuyến cuối cùng, đám người Thời Khanh Lạc mới theo mọi người xuống núi.

Nhà của tộc trưởng có một cái cân, cuối cùng đem cân hết số khoai tây đào được ra, tổng cộng thu được 4356 cân.

Con số này hoàn toàn khiến tất cả những người có mặt tại đây choáng váng.

Tộc trưởng kinh ngạc hỏi: “Vậy mà, vậy mà có thể cho ra sản lượng cao như thế ư?”

Thời Khanh Lạc cười gật đầu: “Hẳn là không sai.”

“Sư phụ báo mộng cho ta hay, miễn là khoai tây này được gieo trồng và chăm sóc, thì ước chừng một mẫu có thể cho ra 3000 đến 5000 cân.”

“Mặc dù khoai tây được tìm thấy trên ngọn núi hoang cằn cỗi nhưng đây cũng coi như ông trời ban ơn, cho chúng ta loại lương thực cao sản này, nên việc có hơn 4000 cân cũng là bình thường.”

Nghe nàng nói như thế, những người khác cũng nhất loạt đồng ý.

“Đúng vậy, đây là trời cao thương sót, ban lương thực cao sản cho chúng ta.”

Tộc tưởng không kìm nén được, dẫn đầu quỳ xuống với ngọn núi: “Cảm tạ lão thần tiên!”



Các thôn dân đồng loạt quỳ xuống, ngay cả những nha dịch đi cùng cũng không khỏi quỳ lạy cảm tạ.

Thời Khanh Lạc không hề ngăn cản: “……” Sư phụ, cái danh này e là phải để lão nhân người gánh vác rồi.

Chờ đến khi sự phấn khích của mọi người dịu xuống.

Thời Khanh Lạc mới nói với Tiêu Hàn Tranh: “Hôm nay mọi người đều vất vả, chi bằng lấy một ít khoai tây, nấu món ngon cho mọi người nếm thử.”

Nàng đang nghĩ đến việc để mọi người tự mình trải nghiệm, khoai tây có thể ăn được, hơn nữa mùi vị cũng không tệ.

Mọi người nghe thế, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, phu nhân thật tốt.

Tuy nhiên, do ở đây có hàng trăm nhân khẩu nên số khoai này phải giữ lại để làm hạt giống, không thể chia mỗi người một củ được.


Đành chia ba người một củ khoai, chủ yếu để bọn họ nếm thử mùi vị ra sao.

Mọi người cầm củ khoai tây luộc ăn một cách cẩn trọng, như thể đang ăn mỹ vị nhân gian vậy.

“Ngon, khoai tây này ngon quá.”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều ăn khoai tây tôi cũng chịu.”

“Không ngờ loại lương thực cao sản này lại ngon như vậy.”

Đối với những thôn dân thường ăn rau ăn lá mà nói, khoai tây luộc đối với họ cũng đã ngon lắm rồi.

Tộc trưởng gặm khoai tây trong tay, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

Ông tò mò hỏi: “Phu nhân, người có biết trồng những củ khoai tây này không?”

Thời Khanh Lạc gật đầu, chỉ vào khoai tây trên mặt đất: “Thứ này có thể ăn, cũng có thể làm hạt giống.”

“Để một thời gian cho khoai tây mọc mầm, cắt thành từng miếng nhỏ rồi có thể gieo trồng như hạt giống.”

Đám người tộc trưởng trợn to hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Chúng ta lại lãng phí nhiều hạt giống thế này.”

Bọn nha dịch đang cầm khoai tây ăn ngon lành, tức khắc cảm thấy không thể cắt cái miệng mình bỏ đi.

Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: “Vốn dĩ lương thực dùng để ăn, vừa phát hiện được thì mọi người cũng nên nếm thử, hưởng lây không khí vui mừng, không sao cả.”

“Có điều số còn lại không thể ăn, phải giữ lại toàn bộ.”

Nghe nàng nói lời này, tất cả mọi người không còn thấy áy náy nữa, lần lượt gật đầu: “Đúng đúng, không thể ăn, giữ lại toàn bộ!”

Trước khi tới, Thời Khanh Lạc đã ước lượng số cân, nên đã nói cho Tiêu Hàn Tranh biết để hắn mang theo nhiều bao tải.

Sau đó khoai tây được cho vào bao tải, người của huyện nha chất hết lên xe ngựa.

Đôi mắt của tộc trưởng và đám thôn dân đều nhìn chằm chằm vào cỗ xe, như thể đang nhìn một mỹ nhân vô song nào đó.

Thời Khanh Lạc thấy thế thì bật cười: “Ta sẽ đưa những củ khoai tây này đến kinh thành rồi trình lên với bệ hạ, sau đó sẽ xin bệ hạ ân chuẩn, cho huyện Hà Dương chúng ta giữ lại một ít để làm hạt giống.”

“Đến lúc đó sẽ chia đều cho mỗi thôn một ít hạt giống, cho nên thôn của mọi người cũng sẽ có cơ hội.”

Nàng suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm: “Năm nay có lẽ hạt giống ngô sẽ có, vì vậy thôn nào cũng sẽ có ngô để trồng.”

Hoàng đế đã phê chuẩn, tất cả số ngô do đạo quán bên huyện Nam Khê trồng đều sẽ là của nàng.

Nàng cũng đã trồng không ít trong thôn trang ở kinh thành.

Nhưng tất cả đều là ngô xuân, nên hai tháng sau mới thu hoạch được.

Trước đó, dự định sẽ để tộc trưởng và những người ở huyện Nam Khê thu hoạch, rồi tìm người vận chuyển đến kinh thành, sau đó chờ những người từ kinh thành đến huyện Hà Dương, sẽ nhân tiện mang nó về.

Nàng có kế hoạch muốn phổ biến việc gieo trồng ngô, khoai tây và ớt ở huyện Hà Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi