XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Một nam tử ôn nhã tuấn dật xuất hiện ở trước mặt, kêu thị vệ vớt quần áo của ả từ dưới sông lên.

Còn dịu dàng trấn an ả vài câu, đó là giọng nói dịu dàng dễ nghe nhất ả từng được nghe.

Lại có một lần khác, ả đi ra ngoài mua đồ, gặp phải mấy tên du côn trêu ghẹo, lại đúng lúc gặp người ấy đi qua, người ấy lập tức sai người giúp ả.

Sau đó ả mới biết được, hóa ra đó là tiểu nhi tử Nghệ Vương của Hoàng thượng, thân thể không tốt lắm, tới mùa đông sẽ cư trú ở thôn trang suối nước nóng phụ cận.

Từ đó về sau ả sẽ luôn không kìm được mà nhớ tới chàng ấy, rồi dần dần động tâm, Lương Vũ Lâm chính là người trong lòng ả.

Sau lại có lần ả trùng hợp gặp được Cẩm Vương đang trốn sát thủ, sau đó giúp gã một phen.

Ai ngờ lại bị gã quấn lấy, sau khi biết được thân phận của gã, ả đã lợi dụng gã để tạo áp lực, ép phụ thân tự mình tới đón mẹ con ả hồi kinh.

Sau khi trở lại kinh thành, ả lại ỷ vào thế lực của Cẩm Vương, bắt đầu tranh giành chức chủ mẫu trong nhà cho mẫu thân.

Cha ả bị ép đưa ra quyết định, bán thiếp thất sủng ái đã khiến mẹ con ả phải tới thôn trang kia đi.

Thái độ của cha đối với mẹ con ả cũng xoay chuyển dữ dội.

Ả cũng biết đây là nể mặt Cẩm Vương.

Tiếp theo Nghệ Vương đột nhiên bị bệnh, trong cung truyền ra tin tức, hoàng hậu muốn cưới một con dâu để chăm sóc cho Nghệ Vương.

Lúc ấy ả đã động tâm, cha ả là quan tứ phẩm, tuy không là gì ở kinh thành, nhưng ả cũng là một tiểu thư nhà quan.

Nếu chủ động đề xuất muốn gả cho Nghệ Vương và chủ động đi chăm sóc, hoàng hậu có lẽ sẽ đồng ý.

Đặc biệt lúc ấy quý phi quán sủng hậu cung, hoàng hậu lúc này là thái hậu bị chèn ép gay gắt, quý phi chắc chắn sẽ không vui lòng hoàng hậu cưới một nữ tử gia thế tốt cho Nghệ Vương, để giúp đỡ hoàng đế khi đó vẫn còn là thái tử.

Cha ả là quan tứ phẩm không có thực quyền, quý phi chắc chắn sẽ thúc đẩy hôn sư giữa ả cùng Nghệ Vương.

Khi ả còn đang rối rắm, Cẩm Vương Lương Vũ Thuân lại đột nhiên đề xuất muốn cưới ả.

Lúc ấy cha ả đã vui đến phát điên, nương ả cũng thật cao hứng, cảm thấy ả có thể gả cho nhi tử được hoàng đế sủng ái nhất làm chính phi, không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời.

Hơn nữa mọi người đều cho rằng, hoàng đế sủng ái quý phi và Cẩm Vương như vậy, mà Cẩm Vương ở trên triều đình thế mạnh, tương lai sau này ngôi vị hoàng đế chắc chắn cũng là Cẩm Vương.

Ả nói chuyện mình mến mộ Nghệ Vương, lại bị nương khuyên bảo.

Nghệ Vương ốm yếu, ai biết về sau có thể sống đến khi nào.

Mấu chốt là hoàng hậu, thái tử và Nghệ Vương đều không được sủng ái, ả gả đến hoàn toàn sẽ không có gì tốt đẹp.

Sau đó ả lại nhìn cha mình ăn nói khép nép trước mặt mình, tổ mẫu đã từng không ai bì nổi, thường xuyên bắt bẻ nương ả, cũng đổi sang nịnh nọt ả.

Còn có đám thứ muội thứ đệ từng khi dễ ả, cũng từng đứa đủ loại xun xoe hạ mình như chó với ả, nào còn có dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh đã từng.

Mà những điều này chỉ là vì Cẩm Vương muốn cưới ả làm chính phi.

Cuối cùng ả vẫn đã đồng ý gả cho Cẩm Vương, để mẫu thân không phải chịu khi dễ trong phủ nữa, để đám người phụ thân ả tùy tiện ném cục xương qua đã có thể vẫy đuôi lấy lòng.



Quả nhiên, sau khi gả cho Lương Vũ Thuân, chẳng những người trong nhà vẫy đuôi lấy lòng như chó với ả, mà cả những người ngoài đã từng xem thường ả, nữ tử thế gia có thân phận cao quý hơn ả, nhìn thấy ả cũng ngợi khen nịnh nọt.

Điều này khiến cho ả vẫn luôn thầm nhủ với bản thân rằng lựa chọn của mình không sai.

Từ nay về sau, Nghệ Vương cũng được lưu giữ nơi đáy lòng ả.

Sau đó lại nghe nói Nghệ Vương uyển chuyển từ chối chuyện hoàng hậu muốn cưới thê tử cho mình, đi chùa chiền hoàng gia lễ Phật.

Trong lòng ả mừng thầm, nghĩ chắc người đó cũng là thích ả, cho nên sau khi biết ả gả cho Lương Vũ Thuân, mới cự tuyệt cưới thê tử, mà lại muốn đi lễ Phật.

Sau hai năm ả gả cho Lương Vũ Thuân, mới lại lần nữa nhìn thấy Nghệ Vương.


Đó là trong gia yến hoàng gia, người này vẫn phong độ nhẹ nhàng, thanh tuấn vô song như vậy, đặc biệt cả người còn nhiều thêm một loại khí chất xuất trần mờ ảo, làm không ít nữ tử thế gia đều muốn gả.

Ả còn tưởng rằng có thể đã quên được người này rồi, nhưng khi thật sự nhìn thấy, mới phát hiện hóa ra người này vẫn ở nguyên nơi đáy lòng mình.

Sau đó ả tìm cớ, xảo ngộ ở hoa viên.

Ai biết người này thế mà không hề nhận ra ả, tỏ thái độ lãnh đạm lại xa cách, điều này khiến cho ả khó thể chấp nhận được.

Ả còn muốn đến gần hơn, nhưng người này lại nhanh chóng rời đi.

Sau đó lại đi chùa chiền hoàng gia, ả vẫn luôn không tìm được cơ hội gặp mặt.

Trong lòng càng thấy tức giận bất bình, vậy mà người này lại không nhận ra ả, uổng công ả cho rằng người này thích mình nên mới không cưới thê tử.

Cũng bởi vậy mà ả càng không cam lòng, bèn phân phó người chú ý nhất cử nhất động của Nghệ vương, sau đó tới bẩm báo cho ả.

Thói quen này duy trì mười mấy năm, ả vẫn luôn cho rằng mình đã làm rất kín đáo, không nghĩ tới Lương Vũ Thuân lại biết cả rồi.

Nhưng cho dù là đã biết, cũng không có gì.

Rốt cuộc thì lúc trước, sau khi Cẩm vương cưới ả cũng đã biết Lương Vũ Lâm là người trong lòng ả.

Mấy năm nay, Lương Vũ Thuân vô cùng sủng ái ả, gần như mọi yêu cầu ả nói Lương Vũ Thân đều sẽ không phản đối.

Hơn nữa ả càng lúc càng lãnh đạm với gã, trong lòng chứa người khác, mà gã vẫn sủng ái yêu ả.

Ả không muốn gặp thì gã sẽ không ép, cũng chưa bao giờ trừng phạt điều gì.

Đối với người nhà mẹ đẻ của ả cũng vậy, ả mong muốn người nhà mẹ đẻ đều được đưa đến Bắc Thành nhậm chức vị quan trọng, tuy rằng năng lực của thân cha và ca ca ả đều chẳng ra gì, nhưng Cẩm vương cũng đã đáp ứng cho ả.

Bởi vậy hiện tại người nhà mẹ đẻ đều phải dựa vào ả, làm gì cũng xem sắc mặt ả.

Cho nên bị Lương Vũ Thuân hỏi như vậy, ả vẫn cảm thấy không sợ chút nào.

Quả thật ả đã nhận được tin Lương Vũ Lâm sắp tới Bắc Cương mở xưởng đóng hộp gì đó cho triều đình, nhiều năm như vậy không gặp, ả cũng đặc biệt muốn gặp một lần.

Nghệ vương vẫn luôn không cưới thê tử, ả vẫn thấy là vì mình.

Năm đó ở trong cung hẳn là Nghệ vương bởi vì thân phận Cẩm Vương phi của ả nên mới làm bộ không quen biết, cũng cố ý xa cách, sợ ảnh hưởng tới ả.

Mấy năm nay càng nghĩ như vậy, ả càng cảm thấy đây là chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi