XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu mẫu vô cùng tin tưởng con dâu cho nên vẫn luôn làm theo, chỉ cần ra khỏi huyện thành là sẽ ăn mặc như vậy.

Không ngờ lại thật sự dùng đến.

Nhìn con d.a.o găm được đưa đến, Lương Vũ Lâm ngơ ra, hiển nhiên ông rất bất ngờ.

Trong lòng ông thấy ấm áp, không ngờ nữ nhân nhìn qua trông có vẻ không to gan lắm này, lại lựa chọn đưa d.a.o găm bảo vệ tính mạng cho mình.

Ông không nhận: “Ngươi cầm đi, như vậy cũng an toàn hơn.”

Tiêu mẫu cười nói: “Ta còn có một cái nữa, ngài cứ cầm cái này đi.”

"Con dâu của ta nói, cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, cho nên chúng ta đều mang theo hai con d.a.o găm.”

Tiếp theo từ một khác chiếc giày lại lấy ra một con d.a.o găm..

Đây là giày đặc chế, có một chỗ riêng dùng để để d.a.o găm, cho nên cũng không cản trở việc đi đường.

Bà ấy và con dâu nữ nhi đều để hai cái ở giày, như vậy dùng hết một cái còn có thể có cái nữa.

Lương Vũ Lâm: “…” Chuẩn bị lại đầy đủ đến vậy luôn sao, nữ quyến của Tiêu Hàn Tranh thật sự không có ai là giống người thường.

Ông nhận lấy d.a.o găm: “Đa tạ!”

Tiêu mẫu cầm d.a.o găm đi tìm nước.

Bà ấy đã từng đi du ngoạn trong núi gần thôn trang cùng với con dâu, cho nên con dâu đã dạy cho bà ấy không ít thứ, ví dụ như làm thế nào để tìm được nguồn nước, thức ăn ở nơi hoang dã.

Những loại thực vật có thể ăn, những thứ có thể lợi dụng.

Lúc đó bà ấy nhớ kỹ , không nghĩ thật sự có ngày cần dùng đến.

Dựa theo lời con dâu dạy, bà ấy nhanh chóng tìm được một dòng suối nhỏ.

Sau đó dùng túi nước mang theo bên người rửa trước, lại rót đầy nước.

Chính bà ấy cũng uống mấy ngụm.

Tiếp theo lại bắt đầu tìm kiếm thức ăn, dựa theo lời con dâu dạy, bà ấy thành công tìm được một con gà rừng, còn có một ổ trứng gà rừng dựa theo dấu vết để lại.

Mỗi ngày bà ấy đều luyện võ với con dâu và nữ nhi, cho nên tuy gà rừng linh hoạt, nhưng bỏ chút công sức ra thì vẫn bắt được.

Sau khi thành công, bà ấy bắt gà rừng, lại bỏ trứng gà rừng vào túi tiền bên hông.

Trở lại bên dòng suối nhỏ, xử lý sạch sẽ gà, lúc này cầm theo gà vòng về.

Lương Vũ Lâm ngẩn người nhìn thấy nữ nhân mang mái tóc rối tung khi chạy vội đuổi bắt gà rừng, toàn thân hơi chật vật, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng, cả người mang theo nụ cười đơn thuần đi ra từ rừng rậm.

Không biết vì sao, ông lại cảm thấy lúc này bà ấy xinh đẹp động lòng người.

Tiêu mẫu đi đến vui vẻ cười chia sẻ chiến lợi phẩm của mình với Nghệ vương.

"Ta tìm được nước, còn bắt được một con gà rừng và một ít trứng gà rừng, chúng ta có đồ ăn rồi.”

Lương Vũ Lâm không chút keo kiệt khen: “Ngươi giỏi thật đấy.”

Tiêu mẫu ngượng ngùng cười: “Thật ra phải là con dâu của ta lợi hại, mấy cái này là do nàng dạy ta.”

Bà ấy vừa đưa túi nước cho Nghệ vương, vừa nói con dâu dạy các nàng thế nào.

Lương Vũ Lâm nghe thấy bà ấy nhắc tới con dâu, đôi mắt rất sáng ngôn ngữ rất dịu dàng, xem ra bà ấy thật sự rất thích con dâu của mình.

Sau khi nghe xong, ông cũng cảm thấy Thời Khanh Lạc thật sự rất lợi hại, hiểu biết rất nhiều.

Nhưng Tiêu mẫu cũng không kém, nếu bà ấy không tin tưởng con dâu, dốc sức học như vậy thì hiện tại đã không làm được những chuyện này.

Uống nước xong, ông cũng cảm thấy mát lạnh hơn đôi chút.

Ông hỏi: “Con gà này định nấu kiểu gì đây?”

Tiêu mẫu lấy trái cây không độc mình tìm được ra: “Chúng ta ăn gà ăn mày.”



Sau đó móc trứng gà rừng, mồi lửa và một ít bột gia vị trong túi tiền bên hông ra.

Dùng bột gia vị ướp gà một lần rồi đặt lên lá cây.

Dùng d.a.o găm đào một cái hố, tìm một ít củi đốt lửa.

Tiếp theo dùng lá cây bọc gà lại, lại dùng bùn phủ bên ngoài, bỏ vào trong lửa nướng.

Lại dùng bùn bọc trứng gà rừng lại, đồng thời bỏ vào trong đấy nướng.

Sau đó cầm mấy miếng lá cây lớn, quạt tan khói bốc ra từ lửa, để tránh khói bốc lên khiến người truy kích phát hiện.

Đây là lần đầu tiên Lương Vũ Lâm thấy nấu gà như vậy, ôngphát hiện Tiêu mẫu thật sự rất thú vị, vậy mà còn luôn mang theo bên mình mồi lửa và gia vị các thứ

Chờ đến khi gà đã chín tới, hai người lại tiếp tục nói chuyện, đại đa số đều là Tiêu mẫu nói con dâu giỏi thế nào gì đấy.


Dần dần cảm giác xa cách giữa hai người cũng được kéo gần hơn nhiều.

Thấy cũng đã sắp đến lúc, Tiêu mẫu bới gà ra, gõ vỡ lớp bùn đất bên trên.

Lương Vũ Lâm nhanh chóng ngửi thấy một mùi thơm, bụng không khỏi cảm thấy rất đói bụng.

Tiêu mẫu nhường gà cho y ăn, còn mình thì ăn trứng gà rừng.

Một nam nhân như Lương Vũ Lâm sao có thể không biết xấu hổ một mình ăn thịt gà được, cho nên vẫn luôn bảo bà ấy ăn cùng.

Tiêu mẫu lại lắc đầu: “Ngươi ăn xong thịt gà mới có sức, chúng ta mới có thể chạy trốn nhanh hơn được, cũng tìm được đường xuống núi.”

Nghe thấy bà ấy nói như vậy, Lương Vũ Lâm mới không tiếp tục đùn đẩy, ăn hết số thịt gà.

Hương vị tươi ngon, ông cảm thấy đây là con gà ngon nhất mà y từng được ăn.

Hai người ăn xong, Lương Vũ Lâm khôi phục được kha khá sức lực, lần này không để bà ấy phải cõng tiếp, mà để bà ấy đỡ đi.

Ông nhìn ra được thể lực của bà ấy đã bị tiêu hao quá nhiều, còn cõng ông tiếp nữa thì bà ấy sẽ không chịu nổi.

Tiêu mẫu thấy ông có thể đi rồi, cũng không có cố chấp muốn cõng người, bà ấy thực sự không cõng được, chân vẫn còn tê với đau đây này.

Sau đó hai người dìu dắt nhau tìm đường trong núi sâu.

Còn chưa tìm được đường thì sắc trời đã chập tối.

Hai người hết cách, đành tìm một hang động ở tạm một đêm.

Buổi tối ăn quả dại Tiêu mẫu hái được ở ven đường, còn có mấy quả trứng gà rừng lúc trước nướng còn dư ra.

Hai người tách ra tựa vào hang động ngủ, cách một khoảng cách.

Nửa đêm Lương Vũ Lâm đột nhiên bị sốt, lại rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Tiêu mẫu nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu, vốn dĩ bà ấy không ngủ sâu lắm nên tỉnh lại ngay.

Thấy trên người Nghệ vương nóng lên, nhưng đôi tay lại lạnh ngắt đi.

Bà ấy lập tức đi đến, sau đó lại bị Nghệ vương ôm lấy như thể đang sưởi ấm.

Bà ấy cũng hết cách nên chỉ đành để mặc cho ông ôm, lấy túi nước ra thấm ướt khăn, đặt lên trên trán ông, quá một lúc lại thấm nước một lần.

Lương Vũ Lâm cảm thấy trên người dần ấm áp, còn có trên trán mát lạnh, lúc này mới không còn thấy quá khó chịu nữa, dần dần ngủ thiếp đi.

Tiêu mẫu thấy ông dần dần chìm vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng thở ra.

Bỏ bàn tay đang ôm chặt mình của ông xuống dưới.

Nhưng vừa bỏ ra, ông đã cau mày, lại ôm lên một lần nữa.

Tiêu mẫu: “….” Nếu không phải xác định tên này không giả vờ, bà có lẽ đã muốn đánh cho ông một trận.

Sờ sờ lên cái trán nóng rực của ông, bà chỉ đành chấp nhận số mệnh.

Người cũng cứu rồi, không thể để cho bệnh tình của ông nặng thêm được.

Bà lại nhúng khăn vào nước cho ướt rồi đặt lên trán ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi