XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Thời Khanh Lạc kiên nhẫn nghe nói cho Hoàng đế nghe

Nàng nói tiếp: "Lúc ấy, thần phụ nhất thời tức giận, về sau nghĩ lại thấy rất hối hận.”

"Có thể nói, nếu không làm được, sau này sẽ bị Trân quận chúa ức hiếp.”

“Con ngỗng của thần phụ, cũng có thể bị Trân quận chúa bắt về hầm canh.”

"Thần phụ lúc này mới mạo muội, mượn nhờ công lao tìm ra khoai tây, thỉnh hoàng thượng ban cho một cái phong hào.”

"Đừng nói là lấy khẩu khí ra để tranh giành, thần phụ là muốn tranh giành khẩu khí này, lần này Trân quận chúa thật sự kinh người quá đáng.”

"Nếu có hoàng thượng ngự chỉ phong hào và có kim bài miễn tử, thần phụ tin rằng Trân quận chúa sẽ không dám... làm càn và ức h.i.ế.p người khác như trước kia nữa.”

Ngốc Ngốc ở một bên kêu một tiếng, cũng không dám ức h.i.ế.p ngỗng nữa.

Thời Khanh Lạc nhìn hoàng thượng với ánh mắt trông mong: “Hoàng thượng chính là chỗ dựa lớn nhất của thần phụ và ngỗng tử, chỉ cần có hoàng thượng làm chỗ dựa, thần phụ không sợ gì cả.”

Tin tức của hoàng thượng nhanh chóng, nên Thời Khanh Lạc đã quyết định nói thẳng rước mặt hoàng thượng, chỉ cần không phải bí mật không thể nói ra, nàng sẽ không giấu diếm.

Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao sớm đã có phòng bị rất mạnh.

Cũng sẽ không thích người xung quanh giấu giấu diếm diếm gì mình, ngược lại nếu thẳng thắn nói rõ với ngài, sùng bái ngài, ngài tuyệt đối sẽ không bao giờ chán ghét, ngược lại ngài thậm chí còn thích điều đó.

Ánh mắt Ngốc Ngốc cũng lộ ra vài phần ỷ lại, nhìn ngài kêu vài tiếng, ý tứ nó và ma ma đều phải dựa vào ngài.

Hoàng thượng bị một ngỗng ỷ lại nhìn như vậy, trong lòng sinh ra một cảm giác khó nói lên lời.

Mọi người đều nói động vật có thể nhìn ra được người nào tốt.

Con ngỗng này có linh tính lớn như vậy, lại ỷ lại và sùng bái ngài, điều này cho thấy ngài chính là Chân Long Thiên Tử, ngay cả động vật cũng đồng ý như thế.

Huống chi con ngỗng này còn có thể là do lão thần tiên phái tới bảo vệ Đại Lương.

Ngài cười ra tiếng: “Các ngươi đó.”

Ngài cũng khá vui vì Thời Khanh Lạc ở trước mặt ngài thành thật nói ra sự việc với Lương Minh Mẫn.

Đối với Thời Khanh Lạccó ấn tượng rất tốt, nha đầu này rất ngay thẳng.

Nha đầu này cũng nói thật sự rất tín nhiệm và ỷ lại ngài, nàng cảm thấy chỉ cần có ngài làm chỗ dựa, cái gì cũng không cần sợ.

Rất đúng ý ngài.

Ngài vuốt cằm nói: “Được rồi, lần này trẫm đồng ý thỉnh cầu của ngươi, nhưng không thể có lần sau nữa.”

Thời Khanh Lạc lập tức cùng với Ngốc Ngốc cảm tạ: “Đa tạ hoàng thượng.”

Nàng lại ủy khuất nói: “Lần này thần phụ là bị Trân quận chúa ức h.i.ế.p quá đáng, nếu không cũng không làm lớn như vậy, về sau thần phụ nhất định sẽ chú ý.”

Đã lấy được thứ mong muốn, nhưng thuốc nhỏ mắt vẫn còn trên mặt.

Bảo bối ngỗng tử của nàng, một cọng lông nàng cũng không nỡ nhổ, mà Lương Minh Mẫn lại muốn dùng nồi sắt hầm cách thủy ngỗng tử, đối phương còn muốn ức h.i.ế.p nàng, nàng sao có thể chịu như vậy.

Quả nhiên hoàng thượng không khỏi nhíu mày: “Chuyện này, đúng là Trân quận chúa thật sự quá đáng.”

Ngỗng rõ ràng rất thông minh và lanh lợi như vậy, ngay cả ngài cũng muốn giữ lại nuôi, Lương Minh Mẫn lại tàn nhẫn muốn giết, quả nhiên nàng ta giống cha mình, tàn nhẫn làm người ta chán ghét.

Ngốc Ngốc theo sau kêu hai tiếng, ý là, nữ nhân kia quá xấu xa.

Hoàng thượng nhìn nó bật cười: “Ngươi thật sự cái gì cũng nghe hiểu được!”

Ngốc Ngốc kiêu ngạo ưỡn ngực, nhìn hoàng thượng kêu một tiếng, ý là, ta là Ngỗng Vương, con ngỗng thông minh nhất.

Hoàng thượng bị bộ dáng của nó chọc cười: “Thật sự rất thông minh, làm Ngỗng Vương cũng không tính là ủy khuất cho ngươi.”



“Từ hôm nay trở đi, trẫm phong ngươi làm Ngỗng Vương, lại ban cho ngươi một kim bài miễn tử, ai cũng không thể g.i.ế.c ngươi mang đi hầm cách thủy.”

Nếu không phải Khanh Lạc nuôi con ngỗng này từ nhỏ, ngài cũng ngại đoạt đồ tốt của người khác, nếu không thì thật muốn giữ lại để nuôi ở hoàng cung.

Ngốc Ngốc nghe như thế đặc biệt vui vẻ, ma ma nói rằng nếu quái vật hai chân này cho mình Ngỗng Vương, sau này sẽ không có người dám bắt nạt nó.

Ngốc Ngốc cúi đầu với Hoàng đế ở đối diện, sau đó bước nhanh về phía ngài.

Điều này làm cho thái giám bên cạnh hoàng thượng sợ hãi, ngăn lại trước mặt.

Hoàng thượng phất tay: “Lui xuống.”

Đại thái giám chỉ có thể cung kính lui xuống, nhưng vẻ mặt vẫn đề phòng nhìn Ngốc Ngốc sợ nó tấn công hoàng thượng.


Ngốc Ngốc liếc nhìn đại thái giám, nó cũng không phải hung thú, sao có thể tấn công người.

Nó vươn đầu qua, cọ cọ cánh tay của hoàng thượng, tỏ vẻ nó rất thích.

Đương nhiên, chủ yếu là nịnh hoàng thượng.

Ma ma nói, nó phải làm cho vị hoàng đế này thích nó, dỗ dành cho vui vẻ.

Hoàng thượng thấy con ngỗng này ngoan ngoãn nhu thuận cọ vào cánh tay mình, nhìn bộ dáng đặc biệt thích gần gũi với ngài.

Trong lòng ngài sinh ra một cảm giác rất lạ, đây là lần đầu tiên ngài được động vật đối xử thế này.

Ngài nhịn không được, đưa tay sờ sờ đầu con ngỗng lớn.

Ngốc Ngốc ngoan ngoãn để cho Hoàng đế sờ, còn cọ cọ lòng bàn tay ngài.

Hoàng thường vui vẻ, lập tức dặn dò đại thái giám: "Ngươi đích thân sai người làm một cái kim bài nhỏ, phía trên khắc chữ Ngỗng Vương, sau đó đeo lên cổ nó.”

“Đừng nặng quá nhưng nhất định phải tinh xảo.”

Nếu nặng quá, đeo lên cổ sẽ làm ngỗng không thoải mái.

Thái giám không ngờ hoàng thượng lại thích con ngỗng này như vậy, lập tức cung kính nói: “Vâng, thưa hoàng thượng.”

Nhưng mà không thể không nói, con ngỗng này thật sự rất có linh tính, nhìn như vậy ông ta cũng cảm thấy rất vui.

Ngốc Ngốc lại cọ tay hoàng thượng, kêu hai tiếng giống như cảm tạ.

Con người này thật dễ dỗ, chả tránh ma ma bảo nó dỗ tốt.

Hoàng thượng cười nói: “ Còn biết cảm tạ trẫm, quả không hổ danh là Ngỗng Vương.”

Thời Khanh Lạc bị ngỗng tử nhà mình làm cho sợ ngây người, còn biết dỗ hoàng thượng.

Ngỗng tử nhà nàng thông minh quá đi.

Lúc trước, nàng chỉ nói qua với ngỗng tử, về sau nhìn thấy hoàng đế phải cố gắng dỗ làm hoàng đế vui vẻ., như vậy mẫu tử các nàng sẽ được bảo vệ.

Ai ngờ rằng ngỗng tử lại lợi hại như vậy, không cần nàng dạy nó cũng biết những thứ này.

Toàn Đại Lương đều biết ngỗng... là con ngỗng đầu tiên tới gần hoàng thượng, cũng là con ngỗng đầu tiên có thể cọ cọ long bào và cánh tay của hoàng thượng!

Hoàng thượng ngày càng thích Ngốc Ngốc, đối với Lương Minh Mẫn càng thêm chán ghét.

Ngài nhìn thái giám nói: “Truyền lệnh của trẫm, Trân quận chúa mượn thân phận cố ý làm bậy, ức h.i.ế.p kẻ yếu, ngay hôm nay giáng chức xuống làm Bình huyện chủ.”

Tiên đế coi Lương Minh Mẫn là một trân bảo, lúc này ngài đổi lại cho nàng ta là “Bình” có nghĩa là bình thường.

Ngoại trừ sự không thích của đối với Lương Minh Mẫn, còn coi như là trút giận cho Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc.

Thời Khanh Lạc chẳng những là phu nhân của Tiêu Hàn Tranh, mà còn là phúc tướng của ngài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi