XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Lương Vũ Thuân không nhịn được, ném bình trà chén trà xuống đất.

"Không chỉ như vậy, Thời Khanh Lạc còn tố cáo Mẫn nhi, hoàng đế đã giáng Mẫn nhi xuống làm Bình huyện chủ."

Điều khiến gã tức giận nhất chính là chuyện này.

Trái lại không phải gã tức giận vì con gái mình bị giáng chức mà tức giận vì hoàng đế cố ý dùng con gái để vả mặt gã.

Danh hiệu "bình" này thực sự không thể khiến người ta ngừng liên tưởng với ý đầy mỉa mai.

Từ bảo vật trở nên bình thường, ý của hoàng đế là chức mà tiên đế phong cho, Hoàng đế muốn giáng là giáng hay sao?

Khi Lương Minh Vũ nghe thấy những điều này, không hiểu sao trong lòng hắn ta lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Lương Minh Mẫn cũng có ngày hôm nay, thực sự là đáng đời.

Sau này, từ Trân quận chúa biến thành Bình huyện chủ, đó là chuyện cười ở khắp Bắc thành. Quan trọng là nàng ta bị thôn cô mà mình khinh thường nhất kéo xuống, thật sự là một cú tự tát vào mặt mình.

Đặc biệt là bây giờ Thời Khanh Lạc đã thay đổi rồi, khi trở về sẽ là Phúc Bảo quận chúa, thân phận hoàn toàn cao hơn Lương Minh Mẫn.

Hai từ "Phúc Bảo" này có thể nhìn ra Thời Khanh Lạc được hoàng đế coi trọng như thế nào.

Nhưng hắn ta vẫn là bộ tức giận nói: "Chuyện này thật quá đáng."

"Phụ vương, có lẽ hoàng thượng đang nhắm vào ngài."

Lương Vũ Thuân gật đầu: "Đúng vậy, tên đó còn cho người tung tin khắp nơi về công lao của Thời Khanh Lạc và con ngỗng lớn vì đã phát hiện ra khoai tây năng suất cao."

"Ngoài ra, việc Mẫn nhi âm mưu g.i.ế.c Ngỗng vương đều đã được công bố ra ngoài."

"Bây giờ khi nhắc đến Mẫn nhi, rất nhiều người đều mắng mỏ, thậm chí còn ảnh hưởng lớn đến thanh danh của bản vương."

Chắc chắn là hoàng đế đang trả thù gã vì trước đó đã cố tình làm hỏng thanh danh của đối phương, phải nói rằng, thực sự thành công rồi.

Trong mắt của bách tính, làm sao Cẩm vương gã có thể so sánh với lương thực có năng suất cao.

Con gái của gã muốn g.i.ế.c ngỗng vương có rất nhiều công lao. Tâm địa độc ác quá mức. Có một đứa con gái như vậy, đương nhiên gã không thể là một người cha tốt.

Cho nên lúc này gã hối hận rồi, đáng lẽ không nên để Lương Minh Mẫn đi theo Lương Minh Vũ đến huyện Hà Dương.

Gã thực sự không ngờ Thời Khanh Lạc sẽ làm như vậy.

Chọc nóng nảy còn dùng chuyện dâng khoai tây đổi chức Quận chúa, còn còn muốn một kim bài miễn tử cho con ngỗng kia, đánh vào mặt Lương Minh Mẫn.

Gã mới không tin khoai tây được phát hiện đột ngột như vậy.

Gã cảm thấy chắc chắn Thời Khanh Lạc đã phát hiện ra từ lâu rồi,chẳng qua chỉ vì muốn đổi lợi ích, lúc này mới lấy ra.

Đối với người như vậy, gã vừa hận vừa ngưỡng mộ.

Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, quá là mất mặt."

Lương Minh Mẫn lớn lên ngang ngược như vậy, là kết quả của sự buông thả của gã.

Ai ngờ lại độc như vậy, liên tiếp hố người làm cha là gã.

Gần đây thực sự không có một tin tức tốt đẹp nào, Nghệ vương cũng không c.h.ế.t mà được mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh cứu sống.

Đương nhiên là Lương Minh Vũ biết phụ thân mình đang mắng ai, hắn ta cũng vô cùng đồng tình.

Sau đó hắn ta có chút lo lắng nói: "Phụ vương, Thời Khanh Lạc đã lên đường trở về rồi sao? Hay là để quận chủ về trước?"

Nếu để hai người này gặp nhau không biết xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hắn ta hy vọng Lương Minh Mẫn bị mất mặt, nhưng vì chuyện này có liên quan đến Cẩm vương phủ nên cũng có liên quan đến thể diện của bọn họ.

Lương Vũ Thuân lạnh lùng nói: "Quận chúa gì chứ, đợi ý chỉ xuống sẽ là huyện chủ rồi."

Gã ra lệnh: "Ngươi đích thân đến huyện Hà Dương một chuyến, xem có thể đưa nó trở về không."

Lương Minh Vũ: "..." Hắn ta không muốn đi chút nào.

Hắn ta khó xử nói: "Vương phi và huyện chủ cũng không nghe lời ta."

Vì để trốn tránh hai mẹ con đó mà hắn ta mới mau chóng quay về.

Ai ngờ lại bị phái về.

Lương Vũ Thuân biết tính cách của vương phi và con gái mình.

Gã cân nhắc hồi lâu rồi mới nói: "Vậy thì ngươi cứ đi theo dõi rồi để bọn họ tùy ý gây rối."

Lương Minh Vũ sững sờ một lúc: "Đắc tội với phu thê Thời Khanh Lạc cũng không vấn đề gì sao?"

Lương Vũ Thuân nheo mắt lại: "Không sao cả, đợi khi gây rối gần xong rồi, bản vương sẽ dùng bọn họ làm lễ vật để lôi kéo phu thê Thời Khanh Lạc, khiến cho bọn họ hài lòng."

Lương Minh Vũ sững sờ: "Làm lễ vật?"

Có nghĩa là gì vậy?

Phụ vương sủng ái vương phi đến mức nào, trong toàn bộ vương phủ không ai là không biết.

Trong toàn bộ Bắc Thành, gia quyến của các đại thế gia đều biết ở vương phủ này người thực sự làm chủ hậu viện chính là vương phi chứ không phải mẫu thân của hắn ta.

Phụ vương muốn từ bỏ mẹ con vương phi? Chuyện này làm sao có thể chứ?

Lương Vũ Thuân lạnh lùng liếc nhìn Lương Minh Vũ.

"Hai mẹ con họ kiêu ngạo lâu như vậy cũng khá đủ rồi."

Người ngoài cứ tưởng rằng gã thật sự yêu vương phi nhưng sự thật thì ha ha.

Đối với một nữ nhân mà trong lòng đã có nam nhân khác, gã bị điên mới ân cần và yêu thương. Gã không phải Tam hoàng tử ngu ngốc đó, bị một nữ nhân dắt mũi.

Mặc dù lúc đầu Nguyễn Tùng Linh đã giúp đỡ gã, nhưng đó cũng không phải là ân huệ cứu mạng, chỉ là trốn trong phòng của ả để tránh truy binh.

Hơn nữa, lúc đó ả bất đắc dĩ làm như vậy, đương nhiên hắn có thể nhìn ra.

Vốn dĩ gã cho rằng dù như thế nào, ả cũng giúp mình một lần, tặng chút gì đó cũng là phải phép.

Ai có thể nghĩ rằng Nguyễn Tùng Linh thực sự lợi dụng lần giúp đỡ này, muốn dựa vào thế lực của gã để về nhà.

Khi đó đã khơi dậy hứng thú của gã, gã không thích nữ nhân yếu đuối mà thích những người gai góc, vì vậy, đã tiện thể giúp nàng.

Sau đó, ả mượn dùng thế của gã, thành công mang theo mẫu thân về nhà, thu thấp thiếp thất mà cha mình sủng ái.

Khi đó, gã đúng lúc thiếu một Vương phi có thủ đoạn tàn nhẫn, vì vậy cảm thấy ả tương đối phù hợp.



Thái độ của ả lại có chút lạnh nhạt với gã, khiến gã có chút khao khát muốn chinh phục.

Những ứng cử viên trước đó mà mẫu phi đưa ra,cgã đã âm thầm kiểm tra. Nếu như không phải tính tình quá dịu dàng thì cũng sẽ là phong cách rập khuôn nhàm chán của một nữ tử thế gia, điều này thực sự khiến gã không có hứng thú.

Đối với Nguyễn Tùng Linh, lúc đó gã thực sự có chút thích thú.

Cũng vì vậy mà đề nghị cưới ả làm chính phi, vừa hay phân tán sự chú ý của các huynh đệ khác.

Khi đó, Nguyễn gia rất vui khi biết được chuyện này, Nguyễn Tùng Linh cũng không phản đối.

Nhưng sau khi cưới được người về nhà, gã mới phát hiện ra trong lòng Nguyễn Tùng Linh luôn nhớ về tên bệnh tật Lương Vũ Lâm kia.

Sau lưng không ngừng nghe ngóng, hỏi thăm về tin tức của Lương Vũ Lâm. Trước khi gả cho gã, ảcòn từng nghĩ đến chuyện gả cho Lương Vũ Lâm.

Chuyện này khiến gã đột nhiên cảm thấy mình như bị cắm sừng.

Ngoài chuyện này ra, ả còn tưởng rằng trừ mình gã sẽ không cưới ai khác, còn làm bộ làm tịch.

Mấu chốt là, sau khi gả vào, ả và nữ nhân trong hậu viện không khác gì nhau.

Gã cho rằng ả sẽ dựa vào thế lực của mình trừng trị ngươi nhà mẹ đẻ mình, tốt nhất là nên trấn áp họ hoàn toàn.

Ai mà biết, ả không những không làm như vậy mà còn nhờ gã giúp đỡ để nhà mẹ đẻ. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều rất phô trương để cho cha nịnh nọt mình.


Không hề trả thù các huynh đệ tỷ muội đã từng ức h.i.ế.p mình.

Ngược lại, chỉ cần những người đó hạ giọng van xin một chút,ả lập tức ra tay giúp đỡ.

Đối với bên ngoài cũng như vậy, với thân phận là vương phi, chủ yếu là dùng để diễu võ dương oai, dùng thân phận để trấn áp những kẻ từng coi thường mình.

Nhưng cũng không nhìn thấy có điều gì nổi bật, vốn dĩ không tàn nhẫn và đầy mưu mô như ban đầu ả thể hiện trước mặt gã lúc ban đầu.

Vì vậy, gãthực sự đã nhìn nhầm rồi.

Gãvẫn đánh giá khá cao tính cách của Thời Khanh Lạc.

Chỉ cần bị ức hiếp, bất kể người đó là ai thì cũng sẽ đánh trả.

Cho dù là Tam hoàng tử phi, phu thê Tiêu Nguyên Thạch, những người họ hàng nhà mẹ đẻ của nàng, hay quan tam phẩm đã chế nhạo mình, ai động phải nàng thì sẽ gặp xui xẻo.

Vốn dĩ gã tưởng rằng Nguyễn Tùng Linh cũng là một người như vậy, ai biết…

Cũng vì vậy gã khó chịu rất khó chịu.

Cho nên nghĩ ra chiêu phủng sát này.

Làm cho Nguyễn Tùng Linh cho rằng gã thực sự yêu mình, đáp ứng mọi yêu cầu của mình, ở bên ngoài và trong phủ đều có thể diện.

Tất cả quyền lực hậu viện của vương phủ dường như cũng nằm trong tay ả.

Tại sao gã lại nâng đỡ Hoa trắc phi quản lý vương phủ và xã giao với bên ngoài.

Trên thực tế là bởi vì gã không muốn Nguyễn Tùng Linh đại diện cho Cẩm vương phủ, gã cho rằng ả không xứng.

Bởi vì điều này mà cũng thực sự không thích nổi đứa con gái mà ả sinh ra.

Đặc biệt ả muốn bù đắp những tiếc nuối mà mình không làm được cho con gái mình.

Được, vậy gã sẽ mặc kệ, để mẹ con bọn họ muốn làm gì thì làm.

Toàn bộ Bắc thành, gã cũng biết khi nhắc tới Vương phi và Trân quận chúa, mọi người đều có ấn tượng không tốt, đều là tàn nhẫn, độc ác, kiêu ngạo.

Người gã ghét nhất chính là hoàng đế, cũng ghét đệ đệ Nghệ vương của hoàng đế.

Nguyễn Tùng Linh đã gả cho gã nhưng lại nhớ thương đến Nghệ vương, điều này đã hoàn toàn động chạm đến lòng tự trọng của gã.

Vì vậy, gã sẽ đẩy ả lên đỉnh cao nhất rồi sau đó kéo ả xuống vực sâu.

Để ả nhìn cho kỹ, sau khi rơi xuống vũng lầy thì thái độ của nhà mẹ đẻ sẽ thay đổi, để ả trải nghiệm cảm giác chế giễu mỉa mai từ những người ngoài đã xem thường mình.

Chỉ khi có được rồi lại mất đi thì mới đau khổ và hối hận.

Để cho ả biết không có Cẩm vương, thì ả cũng chẳng là gì cả.

Ả dám hai lòng với gã, dám làm bộ làm tịch trước mặt gã, vậy phải chịu hậu quả thật thích đáng đi.

Vốn dĩ gã cho rằng, sau khi tạo phản thành công, lên ngôi hoàng đế thì sẽ để ả làm hoàng hậu một thời gian. Để ả được hưởng vinh hạnh cao quý nhất của một nữ nhân, sau đó lại phế truất và tống vào lãnh cung.

Để ả nếm trải sự ấm áp và lạnh lẽo của tình người, lại để ả trở về thôn trang lúc trước tay làm hàm nhai.

Nhưng những hành động gần đây của ả thật sự khiến gã cảm thấy kinh tởm.

Mẫu phi gã cũng đã chịu đựng đủ rồi, để gã thực hiện kế hoạch trước thời hạn.

Cho nên sau khi suy nghĩ thấu đáo, gã quyết định lợi dụng phế vật này.

Việc dùng một Vương phi mà ngoài mặt có vẻ như gã yêu đến tột cùng để đổi lấy sự quy hàng của phu thê Thời Khanh Lạc là điều hoàn toàn đáng giá.

Sở dĩ trước đây gã đồng ý để Lương Minh Mẫn đến huyện Hà Dương là v gã cũng đoán được đứa con gái này sẽ không an phận, nhất định sẽ bị Thời Khanh Lạc cảm thấy gai mắt, hơn nữa còn thích Tiêu Hàn Tranh tuấn mỹ và có năng lực.

Đợi khi đứa ngu xuẩn đó chạy nhảy trước mặt phu thê Thời Khanh Lạc đủ rồi, bắt nạt người khác một cách quá đáng thì có lẽ Thời Khanh Lạc sẽ chủ động tìm đến gã. Gã sẽ thể hiện, vì nhân tài mà “đau đớn” xử lý đứa con gái sủng ái nhất.

Vì vậy, gã đã luôn chờ đợi Thời Khanh Lạc chủ động tìm tới cửa, để mình chiếm vị trí ưu thế bàn bạc điều kiện với nàng.

Nhưng thực sự không ngờ đứa con gái luôn kiêu ngạo, ngang ngược, bắt nạt mọi người bằng mọi cách ở Bắc Thành khi vừa gặp Thời Khanh Lạc đã bị đánh bại rồi.

Còn bị cả huyện thành chỉnh cho sống không được.

Quả thật mất mặt.

Càng bất ngờ là Thời Khanh Lạc ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp lấy khoai tây, sau đó đích thân vận chuyển đến kinh thành, để hoàng đế vả mặt cho nàng.

Tất cả kế hoạch của gã đều bị gián đoạn, cho nên chỉ có thể gửi đi vương phi mà bản thân mình "sủng ái" đến.

Đặc biệt là gần đây gã vừa mới nhận được tin tức. Vì Lương Vũ Lâm được Khổng thị- mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh cứu nên gần đây luôn ra vẻ nịnh bợ sau lưng người ta. Có vẻ như đệ đệ này đã thích Khổng thị rồi.

Điều này khiến gã hoàn toàn không thể hiểu nổi, Lương Vũ Lâm- người đã làm hoà thượng hơn 30 năm lại thực sự thích loại nữ nhân này...

Quan trọng là Khổng thị không hề để ý đến Lương Vũ Lâm.

Nếu đổi lại là gã thì không thể nào thích Khổng thị được, cưới về lại có thêm nhiều con trai, con gái như vậy, không biết có phải đầu óc của Lương Vũ Lâm có vấn đề rồi không...

Nhưng gã lại rất vui khi thấy điều đó xảy ra.

Điều này có thể kích thích Nguyễn Tùng Linh - người tự cho mình là đúng, khiến ả không thể chịu đựng được mà điên cuồng làm loạn.

Sau đó, gã không còn cách nào khác mà phải vì đại nghĩa diệt thân. Chuyện này không những cho phu thê Thời Khanh Lạc một lời giải thích, mà còn khiến cho những bách tính Bắc Cương toàn Đại Lương thay đổi suy nghĩ về những chuyện trước đó Lương Minh Mẫn đã làm gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của gã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi