XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Một lát sau cũng không thấy đối phương nói chuyện, bà tự mình đứng thẳng người.

Động tác này làm cho Nguyễn Tùng Linh nhíu mày một cái, thôn phụ thô bỉ quả nhiên không lẽ phép.

Cũng không biết sao lại làm cho Nghệ Vương nhìn con mắt khác.

Nhớ đến chỗ này, ả lại giận không chỗ phát tiết.

Sau khi ả đi tới nơi này, thấy chỗ chỗ bị thương mà con ngỗng cắn trúng của con gái, lập tức vô cùng đau lòng.

Đáng tiếc lúc này Thời Khanh Lạc và con ngỗng kia không ở, ả muốn trừng trị người và ngỗng cũng không có biện pháp.

Tiếp đó nghe nói Nghệ vương đang dưỡng thương ở chỗ Tiêu Hàn Tranh

Lại để cho người điều tra một chút, mới biết Nghệ vương bị ám sát trọng thương.

Ả cũng không ngu, đoán được là Cẩm vương.

Nghĩ thầm Cẩm vương thật sự quá đáng, xem như yêu ả, ghen tỵ vì trong lòng ả có Nghệ vương, cũng không thể ác độc hạ thủ như vậy với Nghệ vương được!

Trong lòng có chút áy náy với Nghệ vương, bởi vì mình thích mà bị tai ương.

Ngay sau đó muốn đi thăm một chút, nhưng Nghệ vương lại không gặp ả.

Ả đoán hẳn là Nghệ vương vì tên khốn Lương Vũ Thuân kia mà giận cá c.h.é.m thớt ả rồi.

Ngày hôm qua lúc dùng cơm ở tửu lầu, đột nhiên ả thấy nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong.

Ông vẫn tuấn nhã xuất trần như vậy, chẳng những bộ dạng không đổi, dung mạo cũng không đổi, nhìn một cái chính là bộ dạng hơn hai mươi tuổi.

Đi trên đường, tiểu tức phụ và các tiểu cô nương đều không nhịn được nhìn lén.

Thật không hỗ là nam nhân ả thích, chính là có mị lực như vậy.

Ả mới vừa định xuống lầu làm ra gặp gỡ vô tình, ai biết chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc như phụ nhân, đi ra từ phường thêu đối diện.

Lương Vũ Lâm lại cười đi lên trước, chủ động xách đồ trong tay cho phụ nhân kia.

Lúc ấy Nguyễn Tùng Linh rất bối rối, vì vậy dừng bước chân muốn đi xuống lầu lại, tiếp tục quan sát.

Tiếp theo thấy được vẻ mặt dịu dàng của Lương Vũ Lâm mà ả chưa bao giờ thấy, chủ động nói chuyện với phụ nhân kia.

Ả gặp được, đều là bộ dạng ôn nhã lộ ra vẻ lạnh lùng lạnh nhạt của ông.

Nhưng lúc này vậy mà ông lại đối xử với một nữ nhân khác khác biệt như vậy.

Ánh mắt ả nhìn theo hai người, càng phát hiện Lương Vũ Lâm đối xử đặc biệt với phụ nhân này.

Ánh mắt nhìn đối phương không được bình thường, giống như có mấy phần triền miên cưng chìu.

Chuyện này làm cho ả không thể tiếp thu nổi.

Cho đến khi bóng của hai người biến mất ở tầm mắt, ả ta mới hoàn hồn.

Sau đó để cho người đi thăm dò.

Lúc này mới biết phụ nhân kia là Khổng Nguyệt Lan mẹ chồng của Thời Khanh Lạc, là một phụ nhân đã hòa ly có ba đứa con.

Cũng tra được trước đây không lâu Nghệ vương bị đuổi giết, chính là được Khổng thị này cứu.

Khó trách Nghệ vương lại đổi xử không bình thường với Khổng thị như thế.

Nhưng Nguyễn Tùng Linh không thể tiếp nhận nhiều năm Lương Vũ Lâm độc thân, lại thích nữ nhân khác.

Ả vẫn cảm thấy mình là tồn tại duy nhất đặc biệt trong lòng của Lương Vũ Lâm, là ánh trăng sáng trong lòng của ông.



Cho nên ả cũng hận luôn cả Khổng thị.

Hôm nay chính là cố ý đến gây chuyện, thuận tiện nhìn thử hồ ly tinh bị chồng ruồng bỏ này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể làm cho Lương Vũ Lâm thay đổi thái độ.

Nhìn bộ dạng của Khổng thị, mặc dù bộ dạng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ nhự vậy, cũng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc quốc sắc thiên hương, sao lại có thể vào mặt Lương Vũ Lâm.

Ả càng nhìn Khổng thị càng không vừa mặt, lạnh lùng mở miệng nói: "Bổn cung còn chưa để ngươi đứng dậy, sao ngươi lại đứng lên đổi, thật không có lễ phép."

Tiêu mẫu vừa vào cửa đã cảm nhận được sự không thích của Cẩm Vương phi đối với mình,, hơn nữa còn có một loại địch ý.

Nếu đối thành lúc trước, bị một Vương phi lên tiếng dạy dỗ như vậy, bà nhất định sẽ căng thẳng và luống cuống.

Nhưng bây giờ có con trai và con dâu làm chỗ dựa.


Con dâu nói, nếu ai muốn đánh vào mặt bà, bà cứ đánh lại, không cần lo lắng hậu quả.

Cũng vì vậy Tiêu mẫu lạnh nhạt mở miệng: "Ta đã có lễ đối với Vương phi rồi, trái lại là ngươi cố ý không để cho ta đứng dậy, đây mới là không lễ phép đi?"

Nguyễn Tùng Linh không ngờ đến khổng thị lại gan lớn như vậy, dám trả lời như vậy.

"Thật to gan, một thôn phụ cũng dám nói lời chống đối như vậy trước mặt bổn cung."

Tiếp đó ả phân phó: "Người đâu, vả miệng cho bổn cung, để cho nàng ta biết tôn ti!"

Nghĩ thầm Khổng thị cũng thật ngu xuẩn, mới gặp đã để cho ả bắt được cái chuôi, tìm được lý do vả miệng hả giận.

Tiêu mẫu nhướng mày: "Cẩm Vương phi uy phong thật lớn, mặc dù ngươi ở Bắc Cương, có lẽ tin tức không nhanh nhạy cho lắm đi."

"Mặc dù ta là thôn phụ, nhưng cũng là Hương quân Nam Khê được hoàng thượng thân phòng, càng không có phạm sai lầm gì, cũng không phải là người mà nha hoàn của ngươi tùy tiện đánh."

Bà được phong làm Hương quân không bao lâu, thì được Hoàng hậu tuyên vào cung gặp mặt.

Hoàng hậu mới thật sự là đoan trang ung dung rộng rãi, đối với bà rất lệ độ khách khí, mà không giống như Cẩm Vương phi, làm bộ như khắp thiên hạ này thân phận của mình là cao nhất, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu.

Quả nhiên có thể nuôi ra một Trân quận chúa như vậy, Cẩm Vương phi làm mẫu phi này cũng làm cho người ta thật sự cảm thấy chán ghét.

Nguyễn Tùng Linh bị phản bác sắc mặt xanh mét.

Trước kia lúc ả điều tra Khổng thị, quả thật biết đối phương được Hoàng đế phong thành Hương quân.

Nhưng lại không để trong lòng, chỉ cảm thấy muốn thu thập một thôn phụ rất dễ dàng.

Ai có thể nghĩ đến đối phương lại lớn gan như thế, một lần hai lần chống lại mình.

"Bốn cung là Vương phi, phẩm cẩp lớn hơn ngươi, bổn cung nói vả miệng chính là vả miệng, ngươi không phụ cũng phải nhục."

Ả lạnh lùng liếc nhìn nha hoàn dẫn đến: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi vả miệng."

Nha hoàn kia lập tức bước nhanh lên, giơ tay đánh về phía mặt Tiêu mẫu.

Chẳng qua vẫn chưa tát trúng đã bị Tiêu mẫu bắt được cánh tay.

Tiêu mẫu lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Tùng Linh: "Nơi này cũng không phải là phủ Cẩm vương ở Bắc Thành, không phải là nơi Cẩm Vương phi ngươi có thể ngang ngược."

"Nếu ta có sai, đó cũng là phải Hoàng hậu nương nương dạy dỗ, còn chưa đến phiên ngươi."

Cẩm vương này thật đúng là ức h.i.ế.p người quá đáng, chẳng qua bà không sự đối phương.

Nhắc đến hoàng hậu, sắc mặt Nguyễn Tùng Linh lại lạnh xuống.

Vốn dĩ ả cho rằng Cẩm vương có thể lên làm Hoàng đế, cho nên đã từng không thích Hoàng hậu lúc trước là thái tử phi này, gặp mặt cũng không cho đối phương chút mặt mũi.

Ai có thể nghĩ đến cuối cùng Thái tử lên ngôi, nữ nhân mà ả coi thường làm Hoàng hậu.

Cộng thêm Hoa Trắc phi còn có gương mặt tương tự với Hoàng hậu, cũng có lời đồn người mà Cẩm vương thích chính là Hoàng hậu, vẫn luôn nhớ đến, nên mới tìm Hoa trắc phi đến làm thế thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi