XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiếp đó đoàn người vào thành, sau khi thấy được Ngốc Ngốc nhảy xuống xe ngựa cố ý đi ra ngoài khoe khang.

"Đó không phải Ngốc Ngốc sao?"

"Ai nha, thật đúng là Ngốc Ngốc."

“Vậy trong xe kia chắc là phu nhân rồi.”

"Trước đó nghe nói phu nhân đi kinh thành, trở về thanh thế lớn như vậy, có phải là được Hoàng thượng làm chỗ dựa cho phu nhân rồi không?"

"Rất có thể, dù sao phu nhân chúng ta có công tạo phúc cho trăm họ, còn Trân Quận chúa kia thì đặc biệt gieo họa cho trăm họ."

"Ngốc Ngốc còn đeo một giây chuyền vàng kia, nhìn qua rất uy vũ."

"Không hổ là ngỗng vương của chúng ta, khí thế kia quá mạnh."

Nghe được sự tán dương của dân chúng, Ngốc Ngốc lại ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân cũng không chậm lại, đặc biệt có khí thế.

Thỉnh thoảng còn kêu mấy tiếng tỏ vẻ đồng ý với bá tánh đã khen mình.

Mọi người cũng vô cùng thích Ngốc Ngốc, vì vậy đuổi theo một đường, đi theo đến cửa huyện nha.

Trên người Thời Khanh Lạc mặc cung trang phẩm cấp Quận chúa do Hoàng hậu sai người đặc chế đi xuống xe ngựa.

Bên cạnh nàng còn có công công đi theo tuyên chỉ.

Mới vừa vào thành đã phái người đi gọi Lương Minh Mẫn đến huyện nha nghe chỉ.

Tốc độ chạy của xe ngựa cũng không nhanh, hấp dẫn bá tánh không có chuyện gì thích tham gia náo nhiệt.

Vì vậy lúc đến huyện nha, Lương Minh Mẫn thành người đến trước.

Thấy Thời Khanh Lạc mặc cung trang đại biểu phẩm cấp Quận chúa, được một cung nữ đỡ xuống xe ngựa, sắc mặt Lương Minh Mẫn thay đổi.

Hoàng đế biết Thời Khanh Lạc trở về muốn vả mặt, cho nên lần này chẳng những phái hơn một nghìn thân vệ hoàng gia hộ tống, còn để cho hoàng hậu chọn một nhóm ma ma và cung nữ có thể hầu hạ, đi theo đặc biệt hầu hạ Quận chúa Thời khanh Lạc này.

Như vậy mới tương đối phù hợp với thân phận của nàng.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc sẽ không từ chối lòng tốt làm chỗ dựa cho nàng của Hoàng đế và Hoàng hậu, cho nên mang theo những người này cùng đi.

Thời Khanh Lạc được cung nữ đỡ xuống xe ngựa, thấy Lương Minh Mẫn cách đó không xa đang không dám tin nhìn mình.

Nàng chạm rãi đi đến nhướng mày cười khẽ: "Trân Quận chúa, chúng ta lại gặp mặt."

"Ta đã nói sẽ lấy một chức Quận chúa trở về, bây giờ đã thực hiện được, trước đó không phải ngươi nói không có khả năng sao?"

"Bây giờ mặt có thấy đau không?

Lương Minh Mẫn thật sự không nghĩ đến Thời Khanh Lạc lại trở về với thanh thế lớn như thế, thật đúng là biến thành Quận chúa.

Dựa theo cung trang mà Thời Khanh Lạc mặc, dù cho nàng ta không muốn thừa nhận, cũng biết chỉ có Quận chúa mới có thể mặc.

Nghe được lời của Thời Khanh Lạc, sắc mặt nàng ta vô cùng khó coi: "Dù cho ngươi là Quận chúa thì sao, ta cũng là Quận chúa, Phụ vương ta còn là Cẩm vương, cha ngươi cũng chỉ là một tên chân đất mà thôi.”

Cho nên so sánh thân phận, nàng ta vẫn cao hơn tiện nhân này.

Thời Khanh Lạc cười khẽ một tiếng, lúc này hình như mới phát hiện mình nói sai rồi: "Ai, thiếu chút nữa ta đã quên, bây giờ ngươi không còn là Trân Quận chúa nữa, mà là Bình Huyện chủ."

"Bây giờ ngươi còn thấp hơn một bậc so với thôn phụ như ta nữa.”

Nói xong lại cong môi ý vị thâm trường nói tiếp: "Cho nên dù cho cha ngươi có là Vương gia cũng vô ích."

Sắc mặt của Lương Minh Mẫn lại thay đổi: "Nói nói bậy bạ."



Thời Khanh Lạc quay đầu nhìn đại thái giám đã đi theo: "Công công, nếu người đã đến, không bằng tuyên chỉ đi?"

Đại thái giám nở nụ cười nói: "Quận chúa nói đúng."

Tiếp đó mang thánh chỉ ra.

Người ở chỗ này đều quỳ xuống nghe chỉ, dù Lương Minh Mẫn không muốn, nhưng cũng chỉ có thể quỳ xuống.

Đại thái giám tuyên chỉ, đại khái ý chính là, cảm động Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc tìm được lương thực cao sản tốt cho dân, cho nên phong Thời Khanh Lạc làm Phúc Bảo quận chú, Ngốc Ngốc làm ngỗng vương, ban cho ngỗng vương một kim bài miễn tử.

Mà Trân Quận chúa ỷ thế h.i.ế.p người, lấn áp bá tánh, không có tư cách làm Quận chúa nữa, cho nên ngay hôm đó cách chức làm Bình Huyện chủ.

Nghe xong thánh chỉ, trong mắt của Lương Minh Mẫn đều là vẻ không thể tin, còn có một loại khó chịu không nói nên lời, mặt nóng hừng hực.

Lúc trước nghe Thời Khanh Lạc nói ẩu nói tả, Lương Minh Mẫn rất khinh thường.

Quận chúa sao có thể dễ làm như vậy, toàn bộ Đại Lương có mấy Quận chúa chứ.

Thời Khanh Lạc là một thôn phụ thì dựa vào cái gì?

Nhưng bây giờ Thời Khanh Lạc đã nhanh chóng được làm Quận chúa, đánh vào mặt của nàng ta.

Làm cho nàng ta không tiếp thu nổi, trừ chuyện Thời Khanh Lạc biến thành Quận chúa ra, nàng ta lại trở thành Bình Huyện chủ.

Lúc này nàng ta cảm thấy chữ "Bình" này đặc biệt châm chọc.

Nàng ta mắng thầm hoàng đế một lần, lão già kia thật quá đáng, không để ý đến cô cháu gái này, lại giúp một đứa thôn phụ.

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng khó tiếp nhận của nàng ta.

Nàng cười khẽ nói: "Bình Huyện chủ, đây đối với ngươi mà nói, có phải rất khó tiếp nhận hay không?"

"Bình thường ngươi không chỉ ỷ vào thân phận của mình tác oai tác quái, lúc này lại đảo ngược lại, không muốn nếm thử mùi vị bị người ta dùng thân phận đè ép ngươi?"

Lương Minh Mẫn: "..." Tất nhiên nàng ta không muốn.

Nàng ta vô cùng tức giận: "Thời Khanh Lạc, ngươi cho rằng làm Quận chúa rất giỏi sao?"

Thời Khanh Lạc cong môi mỉm cười: "Đúng vậy, ta cảm thấy rất giỏi."

"Dù sao đây chính là hoàng ân và ân sủng mênh m.ô.n.g cuồn cuộn của hoàng thượng, ta rất vui mừng."

Tiếp đó đến gần Lương Minh Mẫn nói: "Bình Huyện chủ, bây giờ ngươi là Huyện chủ diện kiến Quận chúa là ta đây, có nên hành lễ không?"

Bây giờ nàng phải để cho Lương Minh Mẫn nếm thử, mùi vị bị hoán đổi thân phận như thế nào.

Trước đó bởi vì nàng không sợ Lương Minh Mẫn, có cách xoay chuyển tình huống, còn có tướng công, hai bằng hữu Tịch Dung Hề Duệ làm chỗ dựa, cùng với sự bảo vệ của bá tánh, nhờ vậy mới có thể không bị đối phương khi dễ.

Nhưng lại có không biết bao nhiêu người, bị Lương Minh Mẫn dùng thân phận đè ép, thậm chí còn có người bị phá hủy cả cuộc đời.

Sắc mặt Lương Minh Mẫn vô cùng khó coi, dùng một loại ánh mắt ngươi điên rồi nhìn Thời Khanh Lạc: "Dù cho ta có bị cách chức thành Huyện chủ, nhưng ngươi cũng không có tư cách để cho ta hành lễ."

Nàng ta lại kiêu ngạo nói: "Cha ta là Cẩm vương."

Thời Khanh Lạc cười hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, ở Đại Lương này, là Hoàng thượng lớn, hay là cha Cẩm vương của ngươi lớn."

Đây là đào hố Lương Minh Mẫn.

Lương Minh Vũ vừa mới chạy đến, vừa nghe được như vậy nói thầm không tốt rồi.

Tất nhiên trong lòng Lương Minh Mẫn cho rằng phụ vương lớn nhất, chẳng qua nàng ta cũng không có khả năng nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Nàng ta khôn vặt nói; "Bắc Cương là đất phong của phụ vương ta, cho nên do phụ vương ta định đoạt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi