XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau khi bá tánh và thương nhân thưởng thức trải vải hũ ướp lạnh, mỗi người đều lấy kinh ngạc.

Lại có trái cây hũ ăn ngon như vậy, đặc biệt thịt quả giống trắng như bạch ngọc nằm trong chén, mọi người đều rất thích.

Cả đời này của bọn họ sợ rằng không thể bước ra khỏi Bắc Cương đi phía Nam, không nghĩ đến lúc còn sống có thể ăn trái cây của phía Nam.

Mỗi người đều vô cùng cảm kích Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh.

Cũng bởi vì mọi người ăn thử đều nói quả vải hũ này ăn rất ngon, cũng làm cho mỗi sáng sớm rất nhều người đều xếp hàng.

Nếu đủ một trăm người, người phía sau cũng chỉ có thể tiếc nuối không xếp hàng nữa, nghĩ ngày mai lại đến sớm một chút.

Hơn nữa bọn họ cũng không đi, đứng bên cạnh nói chuyện với người quen, ngửi mùi trái cây ngọt ngào.

Cẩm vương mới bước vào huyện thành đã nhìn thấy một đám ngỗng lớn đi trên đường phố ung dung khí thế giống như đi tuần.

Dẫn đầu là một con ngỗng đen rất khí thế, trên cổ còn mang một kim bài nhỏ, không cần hỏi cũng biết đây là Ngốc Ngốc ngỗng vương của Thời Khanh Lạc nuôi.

Nhìn ra được bá tánh rất thích Ngốc Ngốc, một đường đi có người cầm rau cải tươi trái cây đã rửa sạch đút nó đi, ánh mắt nhìn về phía nó đều tràn đầy yêu thương.

Cẩm vương phát hiện, mặc dù huyện thành đổ nát, nhưng nhân khí lại rất cao, rộn ràng náo nhiệt.

Mấu chốt còn rất sạch sẽ ngăn nắp, còn có thể thấy người mặc quần áo giống nhau, cầm chổi quét dọn chỗ bị bẩn.

Còn có người xách thùng vẩy nước, chống bụi bặm, người đi trên đường cũng cảm thấy mát mẻ không ít.

Đến gần huyện nhà, Cẩm vương xuyên qua cửa xe ngựa nhìn thấy một đội ngũ xếp hàng thật dài, bên cạnh cũng đứng đầy người.

Đây là cảnh tượng gã chưa bao giờ thấy, càng không nghĩ nhìn thấy được ở huyện Hà Dương.

Lương Vũ Thuân nhìn hàng dài người xếp bên ngoài huyện nha.

Hỏi người hầu cận ngoài xe ngựa: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Người hầu cận đã cho người điều tra, nên cung kính trả lời: “Chủ nhân, Quận chúa Phúc Bảo có rất nhiều trái cây hũ đến từ phía Nam. Nói là muốn cho mọi người ở huyện thành nếm thử mùi vị của trái cây ở phía Nam, cho nên mỗi ngày phát miễn phí một trăm chén.”

“Những người này đều tới xếp hàng ăn thử, có không ít người đứng bên cạnh xem náo nhiệt.”

Lương Vũ Thuân biết làm thế nào mà Thời Khanh Lạc có được số trái cây đóng hộp này.

Gã nhanh chóng đoán được dụng ý của Thời Khanh Lạc: “Xem ra, nàng đối với bọn quần là áo lượt kia rất tốt.”

Nơi này có không ít người xếp hàng, trông bề ngoài hình như đều là thương nhân đến từ Tây Vực, xếp hàng nếm thử mùi vị của trái cây đóng hộp, nếu cảm thấy ngon, tám chín phần mười sẽ đến chỗ Lương Hữu Tiêu để mua.

Nghĩ một hồi, gã không đến huyện nha nữa mà đến viện do nhi tử mua.

Lương Minh Vũ biết cha mình đã tới huyện thành, liền từ xưởng xi măng quay về.

Đúng lúc gặp phải đội ngũ của Cẩm vương ở ngoài viện.

Hắn ta vội xuống ngựa, bước tới cung kính hành lễ: “Bái kiến phụ vương.”

Lương Vũ Thuân bước xuống xe ngựa, gật đầu với hắn ta: “Đứng lên đi.”

Gã hỏi: “Gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?”

Lương Minh Vũ ngẫm nghĩ, kể đến việc Thời Khanh Lạc quay về cách đây không lâu.

Lương Vũ Thuân đã sớm hay tin, lúc ấy rất tức giận.

Tuy gã cố ý dạy hư Lương Minh Mẫn nhưng lại không thích việc nàng ta bị người khác ức hiếp, bị tát trước mọi người.



Vốn muốn lợi dụng chuyện này để ra điều kiện với Thời Khanh Lạc.

Nhưng sau khi thấy người ra tay là Trác Chính, gã đột nhiên cảm thấy uất nghẹn không nói nên lời, đúng là càn quấy mà.

Gã thật sự không ngờ, nhi tử bình thường vẫn ngoan ngoãn hiền lành lại đánh nữ nhi của mình trước mặt mọi người.

Lương Minh Mẫn không biết thân phận của Trác Chính nhưng rõ ràng Trác Chính biết, đó là tỷ tỷ của mình!

Thế là gãđiều tra xem giữa hai người có phải có mâu thuẫn gì không nhưng vì phải đi đường vòng, nên trước mắt vẫn chưa có tin gì mới.

Gã suy nghĩ rồi hỏi Lương Minh Vũ: “Vương phi và Huyện chủ có nhờ ngươi làm việc gì không?”

Lương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Vương phi sai con phóng hỏa, đốt hậu viện của huyện nha chỗ Tiêu Hàn Tranh ở. Ta không có làm.”


Cẩm vương: “……” Nghe được lần thứ hai cũng không biết nói gì.

Đúng lúc này, cửa lớn ngoài viện bị mở ra, Lương Minh Mẫn vô cùng kích động chạy tới.

Từ xa đã la lớn: “Phụ vương, cuối cùng người cũng tới rồi.”

Sau đó lại bổ nhào vào lòng Cẩm vương: “Phụ vương, con sắp bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t rồi, người nhất định phải làm chủ cho con!”

Cẩm vương hơi cau mày, chán ghét đẩy người trong lòng ra, gã giả vờ không biết, hỏi: “Ai bắt nạt ngươi?”

Dáng vẻ Lương Minh Mẫn rất tủi thân: “Còn ai vào đây nữa, chính là ả Thời Khanh Lạc kia, cả bọn tiện dân ở huyện Hà Dương nữa.”

Nàng ta tàn nhẫn nói: “Phụ vương, lần này người có mang đủ nhân lực hay không? Con muốn đích thân đưa người đi đồ sát cả huyện Hà Dương này.”

Lương Minh Vũ nghe vậy: “……” Đích muội này thật là ngu xuẩn và thâm độc.

Chưa nói đến phụ vương chỉ là phiên vương, cho dù là hoàng đế cũng không thể để công chúa dẫn theo một đội nhân mã, đi tàn sát một huyện thành được.

Nghĩ cái quái gì vậy hả?

Quả nhiên, Lương Vũ Thuân nghe thấy lời này, mặt gã tối sầm lại: “Xằng bậy!”

Dân chúng đi ngang đều dừng bước nhìn vào, không ít người trong số họ còn kinh hãi, hiển nhiên là nghe được lời của Lương Minh Mẫn.

Lương Vũ Thuân muốn đ.ấ.m cho nữ nhi không có đầu óc này mấy cái.

Muốn nói gì, sao không vào trong nhà rồi nói?

Vì muốn giữ hình tượng trước mặt dân chúng, gã rất nghiêm túc nói: “Bổn vương thấy đầu ngươi có vẫn đề rồi, dân chúng ở huyện thành cũng là con dân của Bắc Cương ta, không phải để ngươi nói tàn sát là tàn sát được.”

“Chẳng biết cả ngày ngươi nghĩ gì trong đầu nữa.”

Ý muốn nói, sẽ không thể thỏa mãn yêu cầu của nàng ta.

Trên mặt Lương Minh Mẫn lộ ra vẻ không dám tin: “Phụ vương, người không muốn báo thù giúp con.”

Lương Vũ Thuân bình thản nói: “Bổn vương đã nghe nói những việc ngươi làm ở đây, dân chúng ở huyện thành không hề chủ động đắc tội với ngươi, nên sao có thể gọi là báo thù.”

“Ngươi đúng là tùy tiện, vô lý!”

Trước nay Lương Minh Mẫn ở vương phủ đều rất tùy tiện, không ngờ phụ vương trước nay luôn sủng ái mình chẳng những không giúp nàng ta báo thù mà còn trách cứ nàng ta.

Thế là hai mắt nàng ta đỏ ửng, dậm chân nói: “Phụ vương thay đổi rồi, con sẽ đi tìm mẫu phi, người thật đáng ghét!”

Rồi còn lườm Cẩm vương một cái, xoay người quay về viện cáo trạng.

Lương Minh Vũ và Lương Vũ Thuân: “……”

Sắc mặt Lương Vũ Thuân tối sầm: “Vào trong trước đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi