XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau đó hắn ta nhìn thấy tình hình doanh trướng của quân địch, những người Cát quốc đó đang uống rượu, cười nói, nhảy nhót xung quanh.

Thậm chí còn có mấy người đánh nhau dữ dội, như đang điên loạn, đánh nhau với người của mình.

Điên hết rồi sao?

Tam hoàng tử không phải kẻ ngốc, tất nhiên hắn ta nghĩ đến chiếc túi giấy mà Thời Khanh Lạc đưa cho hoàng thúc hôm nay.

Người Cát quốc đột nhiên làm như vậy, nhất định có liên quan đến túi giấy kia.

Đồng thời hắn ta cũng liên tưởng đến việc, Tiêu Hàn Tranh là đồ đệ của một vị thần y.

Sau đó lại thấy người của bọn họ xông vào doanh trướng của Cát quốc, người của Cát quốc muốn phản kháng nhưng dường như lại đột nhiên ngã bệnh, đến đao cũng cầm không nổi.

Đánh nhau cũng vậy, khi nhào đến thì bị ngựa của bọn họ đạp trúng hoặc bị người đang xuống ngựa đá trúng, bắt trói lại.

Tất cả bọn chúng đều tỏ vẻ không tin nổi, bởi vì bọn chúng bị bắt quá dễ dàng.

Hắn ta bỏ kính viễn vọng xuống, hào hứng hỏi Thời Khanh Lạc: “Thuốc của ngươi lợi hại quá, nếu sau này hai quân giao chiến, có thể sử dụng chiến thuật này được không?”

Thời Khanh Lạc lắc đầu: “Cách này chỉ có thể đối phó với quy mô ít người, loại thuốc bột này chế tác không dễ, nguyên liệu cũng có hạn.”

“Hoàn toàn không đủ để sử dụng khi hai quân giao chiến.”

Thời gian dài như vậy, tiểu tướng công chỉ làm ra được một gói nhỏ, nàng đã đưa cho Nghệ vương dùng hết rồi.

Nguyên liệu thực sự rất khó tìm, hơn nữa nàng cũng không muốn mình và tiểu tướng công trở thành sự kiêng kị của Đại Lương và địch quốc.

Tất nhiên, trong tay nàng vẫn còn mấy gói thuốc có công hiệu khác nhau.

Tuy Tam hoàng tử có hơi thất vọng nhưng không hề để trong lòng.

Cũng đúng, nếu có loại thuốc bột lợi hại như vậy dùng để đối phó quân địch, thì đúng là bất chấp trật tự của tự nhiên, Tiêu Hàn Tranh càng thêm đáng sợ.

“Trước kia giao chiến với người của Cát quốc, người của chúng ta không ít thì nhiều đều sẽ bị thương, bọn chúng rất hung hãn, hôm nay đúng là sảng khoái mà.”

Ngươi của bọn họ xông tới, giáng một đòn lớn vào bọn người Cát quốc, xem ra phe bọn họ không những không có ai c.h.ế.t trận, mà đến người bị thương cũng hoàn toàn không có.

Cuối cùng hắn ta đã hiểu những gì hoàng thúc và Thời Khanh Lạc nói trước đó, cũng như ánh mắt và nụ cười xấu xa của hai người.

Ngay sau đó, kính viễn vọng bị Thời Khanh Lạc lấy đi, đưa cho Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội xem.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ dùng thứ như vậy, vừa cảm thấy huyền diệu, vừa mở mang tầm mắt khi nhìn thấy trận chiến ở đằng xa.

Đồng thời cũng rất tự hào về con trai / ca ca.

Tất cả những người Cát quốc đóng quân bên ngoài đều bị bắt, có vài tên chống trả quyết liệt và muốn đánh lén bằng d.a.o găm, đã bị c.h.ặ.t đ.ầ.u ngay tại chỗ.

Thời Khanh Lạc ngáp một cái: “Vương gia ở đây thu dọn tàn cuộc đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

Sau đó kéo Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê rời đi.

Lương Vũ Lâm dịu dàng nhìn Tiêu mẫu một cái, rồi mới gật đầu nói: “Được, đã khuya rồi, mọi người quay về nghỉ ngơi đi.”

Thật ra ông rất muốn đưa mẹ con các nàng về nhưng còn phải ở lại xử lý cục diện rối rắm này.

Ông liếc nhìn đứa cháu trai ngốc nghếch bên cạnh, còn muốn thúc thúc nhọc lòng vì hắn nữa, thật là vô dụng mà.

Tam hoàng tử: “……” Đột nhiên cảm thấy, ánh mắt của hoàng thúc có ẩn ý gì đó.

Ngày hôm sau, lúc Thời Khanh Lạc thức dậy trời đã gần trưa.

Tin tức lan truyền khắp tiểu trấn, Nghệ Vương đã bắt được toàn bộ quân lính tinh nhuệ bao vây bên ngoài.



Nhất thời, từ dân chúng trong trấn cho đến tướng sĩ thủ thành đều vui mừng phấn khởi.

Các tướng sĩ và dân chúng ở biên cương, thường xuyên bị người Cát quốc tập kích.

Đặc biệt khi mùa đông đến, người Cát quốc sẽ như lang sói điên loạn, chạy đến Đại Lương ra sức đốt phá, g.i.ế.c người, cướp của.

Mọi người đều hận thấu xương bọn người của Cát quốc, trước đó bị bao vây, trong lòng rất hoảng sợ nhưng giờ đây họ đã hoàn toàn yên tâm.

Nơi này có đệ đệ của hoàng đế, có phúc tinh là Phúc Bảo quận chúa, mọi người được họ che chở, nhất định sẽ an toàn.

Khi đại tướng quân của Cát quốc nhận được tin, không thể không nổi giận.

Càng không thể hiểu nổi, sao đội quân tinh nhuệ được phái đi lại bị bắt như vậy?


Thế là lại phái thêm một số đội tinh nhuệ nữa, con số lên đến mấy nghìn người, lần nữa đi đến tiểu trấn kia, muốn bao vây bắt sống Thời Khanh Lạc và Nghệ vương.

Đồng thời cũng phái người mai phục trên con đường duy nhất đến huyện Hà Dương, để ngăn chặn Nghệ vương và Thời Khanh Lạc trực tiếp rời khỏi tiểu trấn quay về huyện Hà Dương.

Thậm chí còn cử thêm một đội ám vệ, điều tra nguyên nhân vì sao đội tinh nhuệ trước đó lại bị bắt.

Tai mắt của Nghệ vương đã điều tra được việc này, cho nên Nghệ vương sẽ không đưa mọi người quay về huyện Hà Dương.

Sau khi cùng ăn cơm trong viện, Nghệ vương và Thời Khanh Lạc không có gì làm, lại bắt đầu chơi cờ ngoài sân.

Nghệ vương đặt một quân cờ xuống: “Cách lần trước ta dùng, có lẽ lần sau không còn hiệu quả, chắc chắn người của Cát quốc sẽ rất thận trọng trong việc ăn uống.”

Thời Khanh Lạc mỉm cười: “Chờ ở đây, dùng dây dài để câu cá lớn.”

Nàng lại nói một câu đầy ẩn ý: “Chờ người của Cát quốc đến bao vây chỗ này một lần nữa, có lẽ tướng công của ta cũng đã tới rồi.”

Lương Vũ Lâm rất tin tưởng năng lực của con trai cả.

Ông nhìn bàn cờ, vừa suy nghĩ vừa nói: “Ừm, chờ cá mắc câu, chúng ta sẽ kéo dây.”

Tam hoàng tử cũng tới ăn cơm, ngồi một bên xem cờ: “……”

Sao hắn ta nghe không hiểu hai người nói?

Không hiểu nổi, nếu bị bao vây tấn công một lần nữa nhưng không thể dùng cách cũ để hóa giải, Tiêu Hàn Tranh tới cũng có lợi ích gì đâu?

Căn cứ theo thám báo của hắn ta, lần này Cát quốc phát động đến mấy nghìn người.

Người trong tiểu trấn, người của hắn ta và hoàng thúc, cộng với tướng sĩ thủ thành ở đây, nhân số chỉ khoảng một nghìn.

So với mấy nghìn quân tinh nhuệ của Cát quốc, rốt cuộc bọn họ là người câu cá, hay đang biến thành cá nằm trên thớt, tùy ý cho người ta làm thịt!

Hai ngày nay hắn ta gấp đến nổi bị nhiệt miệng luôn, vậy mà hai người này không chỉ nhàn nhã chơi cờ, còn muốn câu cá……

Hắn ta thật sự càng ngày càng không hiểu, hai người này không thể nói chuyện bình thường được sao?

Tiêu mẫu nhìn dáng vẻ sống trên đời không còn gì để luyến tiếc của Tam hoàng tử, liền rót một ly trà thảo mộc hạ hỏa đưa cho hắn ta.

Bà trấn an nói: “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ an toàn ra khỏi đây.”

“Người tự tin vậy sao?” Đối đãi với Tiêu mẫu, thái độ của Tam hoàng tử có phần kính trọng.

Hết cách, đây chính là hoàng thẩm tương lai mà.

Chỉ là hắn ta không ngờ, vậy mà mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh lại có dáng vẻ tự tin thế này.

Cả muội muội của Tiêu Hàn Tranh cũng vậy, chẳng thấy lo lắng chút nào.

Ngược lại thấy hắn mới là người không bình thường.

Tiêu mẫu cười nói: “Đương nhiên, con dâu của ta lợi hại nhất, nàng nói câu cá, vậy bọn người xấu của Cát quốc chắc chắn là con cá bị làm thịt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi