XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Tiêu Nguyên Thạch không muốn nói chuyện với thằng con này nữa, cứ bị chèn ép thế này thật khó chịu.

Sau khi nghĩ xong, ông ta không khỏi hỏi: “Nếu ta làm xong chuyện này, chúng ta hợp tác với nhau, ngươi có thể trị bệnh giúp ta không?”

Tiêu Hàn Tranh ngắm nghía chén trà, mỉm cười nhìn ông ta, không trả lời.

Dáng vẻ kiểu: Ông nói coi.

Tiêu Nguyên Thạch thấy hắn như vậy thì giận sôi máu: “Ngươi có trị hay không, nói một câu đi.”

Tiêu Hàn Tranh uể oải đáp: “Chuyện này nói sau đi.”

Tiêu Nguyên Thạch bị lời nói có lệ này làm nghẹn họng, càng nhìn bộ dạng của con trai mình, càng thấy giống hệt đức hạnh của đứa con dâu xấu tính kia.

Nếu chưa đoạn tuyệt quan hệ, ông rất muốn cầm gậy giáo dục lại thằng con này một trận, để hắn biết hiếu đạo là gì.

Giờ chỉ có thể chịu đựng, ai kêu ông có việc nhờ người ta chứ.

Quan trọng là võ công của tên tiểu tử thúi này còn cao hơn mình nữa, thật đáng hận!

Kế tiếp lại bị Cát quốc chặn đánh hai lần, không cần Tiêu Hàn Tranh nói, Tiêu Nguyên Thạch đã chủ động dẫn người đi c.h.é.m giết, mở con đường máu.

Chờ đến khi tới tiểu trấn, đoàn người mới dừng lại.

Tiêu Nguyên Thạch cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa của Tiêu Hàn Tranh, mở miệng nói: “Chúng ta cứ xông vào rồi tụ họp với Nghệ vương sao?”

Giọng của Tiêu Hàn Tranh truyền tới: “Không vội!”

“Bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ta tự có sắp xếp.”

Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày: “Nếu để cho người Cát quốc đang bao vây tiểu trấn phát hiện chúng ta, sẽ rất phiền phức đấy.”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Cứ việc nghỉ ngơi là được, ta biết phải làm gì.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Để xem ngươi sẽ làm gì.

Nhưng ông ta không nói thêm gì nữa, làm theo lời Tiêu Hàn Tranh bảo mọi người nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Tiêu Hàn Tranh mở cửa sổ xe, một con chim bồ câu bay vào.

Đồng thời, Tiêu Nguyên Thạch đang chăm chú quan sát động tĩnh của xe cũng nhìn thấy cảnh này.

Hóa ra Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn dùng bồ câu đưa thư, chẳng trách trước đó không nhìn thấy ai đến bẩm báo tin tức cho hắn.

Con bồ câu kia bay đi không lâu, lại có một con khác bay vào xe ngựa.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh xem xong, nở nụ cười với hàm ý mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát.

Con bồ câu đầu tiên là của tiểu thê tử, con thứ hai là do Tịch Dung truyền tin đến.

Trước đó hắn đã tính toán, phụ thân cặn bã sẽ bị ép đưa quân đến chi viện Nghệ vương. Thế là bảo Tịch Dung và Hề Duệ một mình mang theo người, đi vòng qua con đường nhỏ, tiến đến một ngọn đồi khuất bên cạnh tiểu trấn để chuẩn bị.

Hắn cố ý làm chậm tốc độ di chuyển, cố tình gặp phải phụ thân cặn bã, dọc đường đi để cho một mình phụ thân cặn bã đối phó với địch .

Giờ Nghệ vương và Tịch Dung đã chuẩn bị đầy đủ để tấn công cả trong lẫn ngoài, giờ chỉ còn thiếu một cơn gió đông nữa thôi.

Hắn viết thời gian trên con chim bồ câu rồi thả nó bay đi, bước xuống xe ngựa.

Hắn hỏi Tiêu Nguyên Thạch: “Người của ông còn bao lâu nữa mới đến hết chỗ này?”

Tiêu Nguyên Thạch trả lời: “Sớm nhất cũng phải tối nay, sao vậy?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Đêm nay chờ những người khác tới đủ, nhân lúc trời tối, đánh bất ngờ vào quân doanh của Cát quốc bên ngoài tiểu trấn.”



Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày: “Dù người của ta có đến đủ cũng ít hơn quân số của Cát quốc.”

“Quan trọng là ta tra ra được, bọn chúng đều là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Cát quốc, một người có thể địch lại mấy người.”

Kế hoạch trước đó của ông ta là, xông thẳng từ phía bên hông, không ngừng nghỉ lao thẳng vào tiểu trấn cùng tụ họp với Nghệ vương, rồi cùng nhau nghĩ cách đối phó.

Không ngờ con trai lại liều lĩnh như vậy.

Tiêu Hàn Tranh hờ hững nói: “Ta đương nhiên biết bọn họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nếu không nắm chắc ta cũng sẽ không làm thế đâu.”

Tiêu Nguyên Thạch không nói nên lời: “Ngươi là quan văn, chắc không biết quân đội tinh nhuệ nhất của Cát quốc mạnh thế nào đâu.”

Trước kia ông ta cầm quân đánh giặc, lấy mười nghìn quân đối phó năm nghìn quân nhưng vẫn ở thế hạ phong, nếu không phải người bên này đến cứu viện kịp thời, dù bọn họ có nhiều người vẫn sẽ bại trận.


Kiếp trước Tiêu Hàn Tranh đã từng giao chiến với quân đội tinh nhuệ nhất của Cát quốc, đương nhiên biết đối phương mạnh thế nào.

Hắn lạnh lùng nói: “Tuy ta là quan văn nhưng đây là địa bàn của ta, ông nghe theo sự sắp xếp của ta là được, đừng có phản bác.”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Còn không cho ông ta nói nữa.

Thấy dáng vẻ Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không chịu nghe đề nghị của ông ta, ông ta nheo mắt lại.

Đứa con trai này còn quá trẻ, để nó chịu chút thất bại cũng tốt.

Nếu đêm nay bại trận, ông ta sẽ ra sức dạy dỗ Tiêu Hàn Tranh, để hắn biết cách tôn trọng người cha ruột này.

Ông ta gật đầu: “Được, ta không phản bác, lần này đều nghe theo ngươi.”

Ông ta suy nghĩ rồi nhắc nhở: “Nhưng để ta nói thêm một câu, nếu thám tử của Cát quốc phát hiện chúng ta, có khả năng sẽ bao vây chúng ta trước, có phải chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng không?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Không cần, lần này tướng quân Cát quốc dẫn người đến vây thành rất kiêu căng ngạo mạn. Sẽ không cho rằng sự tồn tại của những người như chúng ta có thể ảnh hưởng đến bọn chúng, cho nên trước tiên sẽ không bao vây chúng ta.”

Hắn đã giao đấu với người họ mấy lần, có chút hiểu biết.

Tiêu Nguyên Thạch không biết nên nói gì cho phải.

Đến ông ta còn không biết tính tình của tên tướng quân Cát quốc kia, sao Tiêu Hàn Tranh lại biết hay vậy?

Theo thông tin mà ông ta điều tra được, tướng quân Cát quốc mang binh bao vây tiểu trấn, trước kia hay bây giờ đều chưa từng giao chiến với Đại Lương lần nào.

“Ngươi chắc chứ?”

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Ta nói đừng có phản bác ta, có phải Tiêu phó đô đốc đã dành quá nhiều thời gian cho mỹ nhân ở quê nhà, nên quên mất đạo lý phải tuân thủ quân lệnh rồi hả?”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Tên tiểu tử thúi này đúng là, cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn.

“Vậy nghe theo ngươi, xảy ra chuyện gì ngươi đừng có hối hận đấy.” Được lắm, không nghe lời ông ta khuyên, ta sẽ chờ tiểu tử thúi ngươi té thật đau.

Lát nữa phải căn dặn người của ông ta, nếu thấy tình hình không ổn phải rút lui ngay, không cần hy sinh tính mạng.

Tiêu Hàn Tranh thấy phụ thân cặn bã không tin mình, cũng chẳng thèm quan tâm.

Đối phương muốn dạy hắn làm người, hắn sẽ để ông ta nhìn cho rõ ràng, cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Xảy ra chuyện gì, tất nhiên ta sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Hai người không hợp ý có nói thêm cũng vô ích, cả hai đều không nói chuyện nữa.

Sau khi trời tối, Tiêu Nguyên Thạch đã chủ động hỏi Tiêu Hàn Tranh hai lần nhưng Tiêu Hàn Tranh vẫn kêu ông ta hãy đợi thêm.

Làm Tiêu Nguyên Thạch mất kiên nhẫn, nhắm mắt dựa vào một cây đại thụ.

Sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa và bước chân vang lên, Tiêu Nguyên Thạch lập tức bừng tỉnh: “Đề phòng, mọi người hãy đề phòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi