XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Vốn dĩ là kẻ thù, không ít người thân và chiến hữu của bọn họ đều c.h.ế.t trong tay lũ súc sinh Cát quốc.

Vừa rồi còn thấy kỵ binh tinh nhuệ của Cát quốc vô cùng uy vũ sẽ gây bất lợi cho bọn họ, thế nhưng lại bị một trận đã kích, giờ đã hoàn toàn bại trận.

Đối phương xuống ngựa, bọn họ không còn sợ nữa.

Kết quả là thu hoạch từng cái đầu của quân địch.

Tướng quân Cát quốc không ngờ chỉ trong chốc lát phe mình đã bại trận, còn bại một cách thê thảm.

Sắc mặt hắn ta u ám không thôi, đành bất đắc dĩ hạ lệnh: “Rút lui!”

Nếu đánh tiếp, những binh tướng tinh nhuệ này sẽ bị g.i.ế.c hết.

Hắn ta ngồi trên ngựa, nhìn thiếu niên có khuôn mặt như ngọc phía xa dưới ánh pháo hoa.

Dù lần đầu gặp mặt nhưng hắn ta đã khẳng định thân phận của đối phương, Tiêu Hàn Tranh, trượng phu của Thời Khanh Lạc, quả nhiên không phải là người đơn giản.

Mối thù này, hắn ta sẽ nhớ kỹ.

Sau đó quay đầu ngựa, đưa những binh lính còn lại và những tướng sĩ đang bỏ chạy trối chết, cùng nhau rút lui.

Mới vào trong rừng, đột nhiên xung quanh sáng rực ánh đuốc, vô số mũi tên vút vút bay về phía bọn chúng.

Lương Vũ Lâm ngồi trên lưng ngựa, cười nhìn tướng quân của Cát quốc: “Nếu đã tới thì đừng mong được đi!”

Vẻ mặt của vị tướng quân thay đổi ngay lập tức, không ngờ chỗ này lại bị Nghệ vương mai phục.

Có nghĩa là bên kia đã tính toán mọi thứ.

“Giết hết cho ta!” Hắn ta rút đao ngăn một mũi tên, lao về hướng của Nghệ vương.

Bắt giặc bắt vua trước, giờ chỉ cần có thể bắt được Nghệ vương, thành bại có thể đảo ngược, cứu vãn tình thế.

Lương Vũ Lâm rút trường kiếm, chủ động nghênh chiến.

Ông ta mặc áo choàng màu trắng xanh, dưới ánh trăng càng thêm tuấn mỹ, chi lan ngọc thụ, hà tư nguyệt vận.

Hoàn toàn trái ngược với diện mạo thô kệch, dáng người vạm vỡ của tướng quân Cát quốc.

Xét về tầm vóc và sức mạnh, Nghệ vương vốn không phải đối thủ của tướng quân Cát quốc.

Cũng bởi vậy, khi nhìn thấy Nghệ vương chủ động lao về phía mình một cách ngu ngốc, tướng quân Cát quốc vui sướng tươi cười.

Đúng là tìm cái chết!

Thế là bọn họ lao tới với tốc độ nhanh hơn, hai người nhanh chóng đánh nhau.

Nhưng tướng quân này không ngờ, Nghệ Vương võ nghệ cao cường, dù có lợi thế lao lên trước nhưng ông ta không hạ gục đối thủ trong khoảng thời gian ngắn.

Ngược lại, hắn ta có cảm giác mờ nhạt rằng mình không thể đánh bại đối thủ.

Tiếp theo Lương Vũ Lâm nắm chặt tay, cả người đứng trên lưng ngựa.

Ông nhấc mũi chân, dùng sức nhảy lên, đá vào tướng quân Cát quốc.

Tên tướng quân thấy thao tác của Nghệ vương thì hoàn toàn sửng sốt.

Lúc định thần lại, hắn ta chậm hơn một bước, bị Nghệ vương đá ngã xuống đất.

Hắn ta vừa muốn bật người dậy thì một thanh trường kiếm đã đặt trên cổ.

Hắn ta ngẩng đầu lên, thấy thân hình cao lớn của Nghệ vương đang đứng trước mặt, tay cầm kiếm kề lên cổ mình.

Hắn ta không tin nổi, nhìn Nghệ Vương nói: “Võ công của ngươi lại cao như vậy.”



Không phải nói Nghệ vương tuy có võ công nhưng là một con ma ốm yếu sao?

Sao lại dũng mãnh thế này?

Sức chiến đấu của hắn ta có thể xếp vào hàng mười người mạnh nhất trong Cát quốc, không ngờ mới giao đấu có mấy chiêu đã bại.

Nghệ vương chẳng những võ công cao cường, mà còn rất nhanh nhẹn và lanh lợi trong tư thế, thuật cưỡi ngựa cũng rất giỏi.

Không giống với tình báo mà hắn ta nhận được chút nào.

Hắn ta không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, không biết tên ngốc nào thu thập tin tức, tất cả đều là giả hết.

Ngoài tin tức về Nghệ vương là giả, chắc hẳn tin tức về Tiêu Hàn Tranh cũng không khác gì.

Vừa gặp mặt, hắn đã dùng một phương pháp đặc biệt làm cho ngựa của mình sợ hãi, khiến cho kỵ binh không phát huy được ưu thế, rất nhanh đã bại trận.

Giống thư sinh yếu đuối chỗ nào? Không hiểu việc đánh giặc chỗ nào?

Hắn ta bị những tên khốn thu thập tin tức kia lừa đến c.h.ế.t rồi.

Lương Vũ Lâm chĩa kiếm vào vị tướng quân có vẻ ngoài vạm vỡ nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ.

Ông cười nói: “Tiểu vương tử, tới cũng tới rồi, sao không đến tiểu trấn làm khách.”

“Ngươi không đến, bổn vương chỉ còn cách đích thân tới mời.”

Gia Luật Đức không ngờ Nghệ vương lại biết thân phận của mình: “Ngươi biết ta sao?”

Từ trước đến nay, hắn ta vẫn luôn bí mật huấn luyện, rất ít xuất hiện trong hoàng thất, thuộc dạng át chủ bài.

Nhưng không ngờ thân phận của hắn ta đã bị Nghệ vương phát hiện, sao có thể chứ?

Lương Vũ Lâm nhìn ra được Gia Luật Đức đang rất kinh ngạc, lúc trước ông chỉ biết hoàng đế Cát quốc có một người con trai nhỏ nhưng lại rất ít xuất hiện, đến tranh vẽ cũng không có.

Trước đó, ông thật sự không hề biết người đưa quân đến bao vây lại là tiểu vương tử này, thám tử ở Cát quốc cũng không báo tin tức gì cho ông.

Là Tiêu Hàn Tranh gửi thư báo cho Thời Khanh Lạc, rồi truyền đạt lại với ông.

Tiêu Hàn Tranh nói phải bắt sống được người này, sẽ có ích đối với bọn họ.

Chính vì vậy ông mới đích thân đưa người đi cản đường, đích thân bắt người.

Gia Luật Đức bị bắt, số tướng sĩ chạy trốn cùng hắn hơn phân nửa đã bị loạn tiễn b.ắ.n chết.

Những người còn lại thấy thế không khỏi lần lượt xuống ngựa, hoặc là giơ tay đầu hàng.

Sắc mặt Gia Luật Đức khó coi vô cùng, hắn ta đã thề thốt trước mặt phụ hoàng, nhất định sẽ bắt sống được Thời Khanh Lạc và Nghệ vương.

Ai ngờ mọi chuyện lại trái ngược, đổi thành hắn ta bị Nghệ vương bắt sống.

Cũng không biết khi tin này truyền về Cát quốc, hắn ta sẽ bị những huynh đệ tỷ muội kia cười nhạo thế nào nữa.

Hơn nữa hắn ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến chuyện Nghệ vương lại biết thân phận của mình.

Hắn ta không hiểu nổi, bởi vì khi ra tay hắn không hề để lộ thân phận, ngoài hai gã thân tín bên cạnh, những tướng sĩ kia đều không biết thân phận thật sự của hắn ta.

Sao Nghệ vương lại biết được?

Chẳng lẽ, người trong hoàng thất hay là thân tín phản bội hắn ta?

Lương Vũ Lâm chẳng thèm quan tâm hắn ta đang nghĩ gì, sai người trói hắn ta lại, dẫn ra khỏi rừng.

Lúc này trận chiến bên kia cũng đã kết thúc.

Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương hợp lực, ngoại trừ một số ít người bị thương thì không có ai tử trận, đã đánh bại được đội quân tinh nhuệ của Cát quốc.

Thấy Tiêu Hàn Tranh cưỡi ngựa đi tới, Lương Vũ Lâm cũng cưỡi ngựa đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi