XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Mới vừa làm xong mấy ngày trước. Hôm nay Thời Khanh Lạc tới gặp Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung, mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh lam.

“Trong tay nải này là quần áo, cho mỗi người hai chiếc áo lông vũ, hai áo khoác lông vũ và quần áo giữ ấm.”

“Nếu trên xe ngựa các ngươi thấy lạnh, có thể lấy áo khoác lông vũ mặc vào.”

Thời Khanh Lạc lần lượt đưa cho mỗi người một cái tay nải lớn.

Tịch Dung lập tức mở tay nải của mình ra, lấy một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ tươi mặc vào người: “Ta sẽ thử ngay.”

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng làm theo, cả hai cùng lúc lấy áo khoác lông vũ mặc vào người.

Lúc mới mặc thì hơi lạnh nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ phát hiện chiếc áo khoác lông này rất ám áp.

Lương Hữu Tiêu kéo mũ áo khoác lên trùm đầu, nói: “Không hổ là Khanh Lạc, ngay cả quần áo ngươi làm cũng rất ấm.”

Hề Duệ cũng làm theo: “Nếu đem áo khoác lông vũ này về, lão gia tử nhà ta nhất định sẽ rất thích.”

Lão gia tử nhà hắn ta rất sợ ra ngoài vào mùa đông, nếu có áo lông vũ và quần giữ ấm, đoán chừng sẽ rất thích ra ngoài.

Lương Hữu Tiêu cũng nói: “Đúng đúng, không biết lão gia tử sẽ vui như thế nào.”

Lại có thể ra ngoài khoe khoang.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Thế nên mới chuẩn bị cho mỗi người một tá áo lông vũ, các ngươi mang về tặng cho người trong nhà đi.”

Cả ba đều mặt mày hớn hở: “Quả nhiên, vẫn là Khanh Lạc tốt với chúng ta.”

Vì Phỉ Dục Triết có nhiều công vụ ở huyện Hà Dương, cho nên hai tháng nữa mới về kinh thành, cũng về đúng lúc đón năm mới.

Vì vậy, Thời Khanh Lạc lấy số quần áo lông vũ đã chuẩn bị cộng với bản vẽ giường sưởi và tường ấm giao cho Lương Hữu Tiêu, nhờ hắn ta mang về Phỉ gia giúp Phỉ Dục Triết.

Thời Khanh Lạc hỏi Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu: “Đón năm mới xong, các ngươi có quay lại không?”

“Ta nhất định sẽ quay lại.” Sau khi Tịch Dung đến Bắc Cương, đã thu nhận nhiều nữ tử vô gia cư hoặc bị ngược đãi làm nữ binh.

Đặc biệt xây dựng một tòa quân doanh ở vùng ngoại thành của huyện Hà Dương, chuyên môn huấn luyện các nữ tử đó cũng như tạo chỗ ở cho họ sinh sống.

Thời gian nàng ấy về kinh thành, còn phải nhờ Thời Khanh Lạc chăm sóc giúp mình.

Cho nên sau khi đón năm mới xong, nàng ấy sẽ quay lại để tiếp tục phát triển sự nghiệp.

Nàng ấy bổ sung thêm một câu: “Ăn năm mới với hoàng ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu xong, ta sẽ lập tức quay lại.”

Ở huyện Hà Dương vẫn thú bị hơn.

Nếu không phải vì mục đích về đón năm mới với hoàng ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu, nàng ấy cũng không muốn trở lại kinh thành.

Mấy ngày nay Hề Duệ đi theo Tiêu Hàn Tranh và Lương Hữu Tiêu giải quyết công việc, hoặc là đi theo Thời Khanh Lạc đến các thôn làng.

Ban đầu hắn ta nghĩ nó rất khó và nhàm chán nhưng dần dần lại phát hiện, khi hoàn thành một việc nào đó, nhìn thấy mọi người biết ơn như thế nào, hắn ta thật sự cảm thấy bản thân đã đạt được thành tựu.



Đi theo Thời Khanh Lạc đến thôn làng, ban đầu hắn ta không thích cái này, thấy ghét cái kia nhưng dần dà rồi cũng quen.

Đặc biệt hắn ta còn thích chế tạo máy móc, khi không có việc gì hắn ta hay đến xưởng tìm thợ thủ công để học hỏi.

Mấy ngày nay vì bận chuẩn bị về kinh, không đi theo ai, không chạy đến chỗ này chỗ kia, ngược lại khiến hắn ta cảm thấy không quen.

Hắn ta cười nói: “Tất nhiên phải quay lại rồi!”

Tuy ở huyện Hà Dương có chút vất vả nhưng cuộc sống phong phú hơn nhiều so với lúc hắn ta ở kinh thành ăn chơi trác táng.

Lương Hữu Tiêu cũng cười nói: “Bây giờ huyện Hà Dương chính là ngôi nhà thứ hai của ta, ta nhất định sẽ quay lại.”


“Chờ thời tiết ấm lên, rồi từ huyện Hà Dương đi về phía nam là được.”

Hắn ta đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ bán trái cây đóng hộp, đây đều là công lao của Thời Khanh Lạc.

Hắn ta đã sớm quyết định, sẽ luôn đi theo nàng.

Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được rồi, vậy lên đường cẩn thận, đón năm mới xong thì hoan nghênh các ngươi trở lại!”

Mấy người lại nói thêm một lúc, sau đó mới khởi hành trở về kinh thành.

Chủ yếu là vì năm đầu ra ngoài quá lâu, mấy người bọn họ đều nhớ người thân, cũng muốn quay về để mọi người nhìn thấy sự thay đổi của mình.

Hơn nữa bây giờ quay về còn có thể khoe khoang chuyện giường sưởi và tường ấm, có thể nổi bật một phen, nên lúc này mới háo hức về sớm như vậy.

Sau khi ba người rời đi, bên trong huyện nha cũng yên ắng hơn nhiều.

Kế tiếp Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc bắt đầu tập trung vào việc quảng bá giường sưởi.

Huyện nha đã đặc biệt thành lập một số đội xây giường sưởi, thợ thủ công của huyện nha đi đầu trong việc xây dựng giường sưởi ở khắp nơi.

Tiền công sẽ do huyện nha chi trả, chỉ cần gia đình muốn xây giường sưởi chuẩn bị đủ nguyên vật liệu và một ít gạch mộc, chi phí cũng không cao.

Nhà có điều kiện hơn thì chuẩn bị một ít gạch xanh, nếu làm nhiều thì cho công nhân ngày ba bữa cơm là được.

Hầu hết mọi hộ gia đình trong huyện đều có giường sưởi, mọi người ở nhà đều ấm áp hơn nhiều so với những năm trước, càng thêm cảm kích phu thê Tiêu Hàn Tranh.

Kế tiếp đội ngũ xây giường sưởi đến một thôn gần đó để giúp đỡ, dần dần mở rộng ra những thôn xa hơn.

Sau đó, dân chúng nhiều nơi ở Bắc Cương đều biết, huyện Hà Dương có một loại giường sưởi, chỉ cần nằm lên đó sẽ rất ấm, cũng không hề đắt tiền.

Vì vậy, những người có điều kiện lần lượt hỏi han, cũng muốn xây cho nhà mình một cái.

Danh tiếng của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lại tiếp tục lan rộng khắp Bắc Cương.

Muốn xây giường đất cũng phải có kỹ năng, làm dày quá sẽ không nóng mà làm mỏng quá sẽ bỏng người.

Vì phải đi nhiều thôn nên trước mắt không đủ nhân lực.

Tiêu Hàn Tranh chọn một số người vượt qua kiểm tra ở mỗi thôn, gia nhập vào đội ngũ xây dựng giường sưởi.

Những người tham lam món lợi nhỏ và lén lút đều không được tham gia. Hơn nữa, một khi phát hiện có hành vi như vậy sẽ bị khai trừ, sau này có những công việc tương tự bọn họ sẽ không được tuyển chọn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi