XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Sau này con trai sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa, nếu muốn nó đưa hết vào tiền chung, chẳng phải làm đến c.h.ế.t sao.

“Các ngươi đừng hòng mơ tưởng nữa, lúc trước em chồng bị đưa đến Bắc Cương, chẳng phải các ngươi còn hả hê, vui sướng khi người khác gặp họa sao.”

“Lần này nó đến phía nam để buôn bán đồ hộp, mấy người của phòng khác không chỉ không ủng hộ mà còn chế nhạo và coi thường nó.”

“Đừng tưởng rằng ta không biết, sau lưng các ngươi cũng coi thường nó.”

“Trước đó sao không thấy trượng phu của các ngươi giúp đệ đệ ruột chút gì đi, giờ thấy tiểu lục kiếm được tiền, các ngươi lại muốn chia một chén canh, các ngươi cũng biết nghĩ thật đó.”

Vẻ mặt thế tử phi lạnh lùng, nói: “Hôn sự của tiểu lục cũng sẽ do ta lo liệu, đừng hòng lấy thứ xấu xa nào đó nhét vào chỗ của tiểu lục.”

Bà ta thực sự tức giận, hai đứa con dâu lại dám có ý đồ với hôn sự của con trai. Một người dám đưa ra chủ ý gả thứ muội trong nhà đến đây, người kia còn bạo hơn, gả một biểu muội sa cơ thất thế đến .

Tuy con trai của bà ta không theo đường làm quan nhưng cũng đường đường là con trai ruột của thế tử phủ quốc công. Bây giờ càng không thiếu tiền để tiêu. Dù trước kia có cái danh ăn chơi trác táng nhưng cũng không phải người sa cơ thất thế, hay là con vợ lẽ có thể với tới được.

Vẻ mặt của hai người con dâu đều thay đổi, tuy trong lòng khó chịu vì mẹ chồng bất công nhưng ngoài miệng vẫn cũng kính gật đầu: “Dạ!”

Thế tử phi càng nghĩ càng thấy rầu, bèn bảo cả hai quay lại viện của mình.

Sau đó cho người mời Lương Minh Thành đến dùng bữa tối, ai ngờ ông ta lại mặc áo khoác lông vũ đi ra ngoài với lão gia tử.

Thế tử phi chẳng biết nói sao nữa, cái tật xấu khoe khoang này, hai cha con thật sự giống hệt nhau.

Nhưng đồng thời cũng rất tự hào, đây chính là con trai của mình mang về.

Buổi tối, khi Lương Minh Thành đến viện của thê tử, nhìn thấy nét mặt của thê tử không được vui.

Ông ta bước tới, ngồi xuống cười hỏi: “Nàng sao vậy?”

Thế tử phi nhắc đến chuyện đã quở trách hai đứa con dâu: “Chúng ngày càng có nhiều ý nghĩ xấu xa, đến tiểu lục của ta chúng cũng không để vào mắt nữa rồi.”

Bà ta hỏi: “Cũng nên mai mối cho tiểu lục nhưng thanh danh trước kia của nó không tốt, lại thích làm ăn. Chàng nói xem, rốt cuộc nên tìm con gái nhà thế nào cho nó đây?”

Nhà môn đăng hộ đối, hẳn sẽ không muốn gả đích nữ mà họ dốc lòng bồi dưỡng cho tiểu lục.

Hơn nữa với tính tình của con trai, đoán chừng cũng sẽ không thích một thê tử như vậy.

Thứ nữ hoặc nhà có gia thế kém, bà ta lại không ưng.

Lương Minh Thành cũng rất đau đầu vì hôn sự của con trai.

Ông ta cúi đầu nhìn chiếc áo khác lông vũ đang mặc trên người, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng: “Đúng rồi, ta chọn được một người tương đối tốt.”

Thế tử phi tò mò hỏi: “Là ai?”

Nam nhân này chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện ở hậu trạch, rất khiếm khi nói ra ý kiến và quan điểm.

Lương Minh Thành nói: “Muội muội của Tiêu Hàn Tranh, Tiêu Bạch Lê, ta thấy có vẻ rất tốt.”

Thế tử phi ngẩn người: “A, đó không phải là một nông nữ sao?”

Đến thứ nữ của thế gia đại tộc bà ta còn cảm thấy không được, chứ đừng nói tới một nông nữ.

Cũng không phải vì ghét bỏ Tiêu Bạch Lê, mà vì thân phận của nàng ấy quá thấp.

Lương Minh Thành cười đầy ẩn ý nói: “Nhanh thì sang năm, muộn thì cuối năm, thân phận của Tiêu Bạch Lê sẽ như nước lên thì thuyền lên, đến lúc đó nhất gia nữ bách gia cầu, ngưỡng cửa cũng bị người ta đạp vỡ mất.”



Thế tử phi nghe trượng phu nói thế thì lấy làm khó hiểu.

Bà ta không khỏi hỏi: “Ca ca nàng ấy sắp thăng chức sao? Nhưng cho dù ca ca nàng ấy có được thăng nhất phẩm, thì gia cảnh của nhà họ vẫn kém một chút.”

Huống chi, Tiêu Hàn Tranh cũng không có khả năng thăng lên nhất phẩm nhanh như vậy.

Lương Minh Thành ghé sát vào tai bà ta, nhỏ giọng nói: “Nghệ vương đã xin thánh chỉ, muốn được cưới mẫu thân của Tiêu Bạch Lê .”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này mẫu thân của Tiêu Bạch Lê chính là Nghệ vương phi, huynh muội nhà họ lại đoạn tuyệt với Tiêu Nguyên Thạch đi theo mẫu thân.”

“Tương lai, tám chín phần mười là bọn họ sẽ đi theo Khổng thị đến Nghệ vương phủ.”


“Nghe nói, Nghệ vương đối với huynh muội bọn họ như con ruột, cho nên Tiêu Bạch Lê này không thoát nổi chức vị quận chúa đâu.”

Nghệ vương là đệ đệ được hoàng đế sủng ái nhất, con gái ông được phong làm quận chúa cũng không có gì là lạ.

“Hơn nữa Tiêu Hàn Tranh có tiềm năng năng rất lớn, tương lai có thể thăng hàm nhất phẩm, Thời Khanh Lạc lại là quận chúa được hoàng thượng đích thân phong tặng.”

Việc làm ăn của con trai ông ta ngày càng phát đạt, điều này cũng liên quan đến Thời Khanh Lạc.

Cho nên, nếu có thể cưới được muội muội của Tiêu Hàn Tranh, ông ta thấy còn tốt hơn là cưới nữ tử của thế gia đại tộc.

Thế tử phi suy nghĩ một lúc: “Dù có trở thành con gái của Nghệ vương nhưng rốt cuộc vẫn là một nông nữ. Ta sợ, nếu cưới về cho con trai sẽ bị mấy phòng khác chê cười.”

Lương Minh Thành cau mày: “Có gì đáng cười, nói không chừng bọn họ sẽ ghen tị nữa kìa.”

“Hơn nữa ta chỉ mới đưa ý kiến thôi, chưa chắc nhà người ta muốn gả con gái con tiểu lục nhà mình.”

Từ lâu ông ta đã nghe nói phu thê Tiêu Hàn Tranh rất thương yêu Tiêu Bạch Lê, nhà họ tuy xuất thân là thế gia đại tộc nhưng gia đình nhiều người và phức tạp, chưa chắc Tiêu Hàn Tranh chịu gả muội muội đến đây.

Thế tử phi có chút không vui: “Tiểu lục nhà ta tốt như vậy, sao lại không chịu gả chứ.”

“Được rồi, ta sẽ xem coi ở kinh thành có nữ tử thế gia nào thích hợp không. Nếu không được, thì cứ chờ sau khi mẫu thân của Tiêu Bạch Lê gả cho Nghệ vương, đợi nàng ấy tới kinh thành ta sẽ xem xét thật kỹ.”

“Nếu nhân phẩm và tính cách đạt yêu cầu, sẽ cân nhắc rồi làm mai cho tiểu lục.”

Bà ta nhìn trượng phu nói: “Chàng đừng có vội đi kết thân, ta vẫn muốn chọn nhà môn đăng hộ đối hơn.”

Lương Minh Thành biết thê tử mình là đích nữ của thế gia đại tộc, quan niệm về môn đệ và dòng dõi rất cao, lại đặc biệt sủng ái tiểu lục, cho nên muốn cưới một đích nữ thế gia vào cửa.

Dù sao, chuyện cưới xin của con trai cũng cho mẫu thân và thê tử xem xét rồi lựa chọn, ông ta không phản đối gì.

Ông ta gật đầu: “Được, ý kiến này của ta nàng cứ nói lại với mẫu thân, hai người thương lượng xem sao, ta cảm thấy ý này rất tốt đó.”

Thế tử phi cười đáp: “Biết rồi.”

Ngày hôm sau, bà ta vẫn cho người đi hỏi thăm về hoàn cảnh của Tiêu Bạch Lê ở huyện Nam Khê và tình hình hiện tại ở Bắc Cương.

Hôn sự của Tiêu Bạch Lê không chỉ có mỗi Lương gia quan tâm.

Trưa hôm sau, Nhị hoàng tử gọi ngũ hoàng tử đến uống trà, nghe kịch.

Ngồi một lúc, Lương Hành Thiều hỏi đệ đệ: “Lão ngũ, đệ thấy Tiêu Bạch Lê thế nào?”

Lương Hành Ngọc vừa nghe kịch vừa trả lời: “Khá tốt!”

Lương Hành Thiều cười, gợi ý: “Vậy đệ cưới nàng ấy làm trắc phi được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi