XUYÊN KHÔNG TA TRỞ THÀNH SỦNG THÊ CỦA QUYỀN THẦN

Bà ta cũng không có yêu cầu cao với thê tử của con trai, chỉ cần con trai thích, tiểu cô nương có nhân phẩm tốt và gia đình trong sạch là được.

Nếu trượng phu, lão gia tử và lão thái thái đều đồng ý, Tiêu Bạch Lê đã đáp ứng được hai kiều kiện kia.

Mấu chốt là con trai có thích hay không, đây mới là trọng điểm.

Bà ta không muốn ép con trai mình lấy một thê tử mà nó không thích.

Trước kia xem mắt cho hai người con trai khác, bà ta cũng đã tham khảo ý kiến ​​của họ.

Chẳng hạn như con dâu thứ hai, dòng dõi không cao, cha chỉ là quan ngũ phẩm.

Nhưng con trai thứ hai lại nhìn trúng, bà ta và lão thái thái đi xem thử, cảm thấy nhân phẩm cũng không tệ, liền đến nhà xin cưới.

Hề Tín Hành cười, kể lại phản ứng của con trai: “Trước đó nó không suy nghĩ thấu đáo, giờ được chúng ta nhắc nhở, có lẽ cũng đang suy nghĩ lại.”

“Ta thấy nó có vẻ bằng lòng.”

Thế tử phi nghe xong, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: “Có cảm tình thì tốt rồi! Ta rất lo lắng cho hôn sự của Duệ Nhi, chỉ cần nó đồng ý, ta không có ý kiến gì.”

“Nhưng cũng phải cần cô nương nhà người ta đồng ý mới được.”

“Nếu Duệ Nhi có ý với Tiêu Bạch Lê, năm sau nó quay lại Bắc Cương, bảo nó quan tâm đến người ta nhiều hơn.”

Bà ta cười nói: “Tính tình cũng không thể bá đạo, nóng nảy như trước kia nữa, thê tử vốn là để yêu thương, cưng chiều.”

Dù hai con dâu rất ngạc nhiên trước người được cha chồng chọn nhưng họ cũng không có ý kiến ​​gì.

Ngược lại cảm thấy khá tốt, nếu chọn phải một đích nữ kiêu ngạo có gia thế hiển hách làm em dâu, có khi sẽ khó chung sống.

Trượng phu của bọn họ đều đã nhập sĩ, nguồn lực trong nhà có hạn, tuy em chồng được ưu ái hơn nhưng cũng không có nhiều xung đột về lợi ích.

Tương lai, chỉ cần tính tình của em dâu không quá khó để chung sống, bọn họ cũng sẽ không làm khó dễ, chị em dâu trong nhà sống hòa thuận với nhau vẫn tốt hơn là trở mặt.

Hề Tín Hành cười khẽ: “Lời này của nàng nên nói với con trai mới đúng.”

Là một người cha, ông ta không thể nhiều lời về việc của con dâu với con trai.

Thế tử phi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cười gật đầu: “Được, ta sẽ nói.”

Hề Duệ chạy ra ngoài cũng không biết nên làm gì, bèn rủ Lương Hữu Tiêu đi uống rượu.

Hai người uống mấy ly, Hề Duệ nói với Lương Hữu Tiêu: “Nhà huynh muốn huynh cưới Bạch Lê, huynh nghĩ thế nào?”

Lương Hữu Tiêu phun rượu trong miệng ra: “Cái gì?”

“Nhà ta muốn ta cưới Bạch Lê? Sao ta lại không biết?”

Hề Duệ nhướng mày: “Nhà huynh chưa nói huynh biết à?”

“Gần đây mẫu thân huynh cho người đi hỏi thăm về Bạch Lê, chuyện này còn chưa rõ ràng sao.”

Hắn ta có chút không vui, cảm thấy Lương gia rất không tôn trọng Tiêu Bạch Lê.

Muốn cho Lương Hữu Tiêu kết thân nhưng lại không nói cho chính chủ biết.

Đang muốn cân nhắc, lựa chọn sao?



Lương Hữu Tiêu cau mày: “Mẫu thân ta chưa nói, gần đây đang giúp ta tìm đối tượng kết thân, còn chọn vài người cho xem mắt nhưng ta đều từ chối hết.”

Hắn ta thật sự không ngờ, trong nhà lại muốn mình cưới Tiêu Bạch Lê.

Dạo này hắn ta bận một số chuyện quan trọng, thường đi sớm về muộn nên không rõ chuyện trong nhà lắm.

Hề Duệ bĩu môi: “Chỉ e là mẫu thân của huynh muốn tìm nữ tử nhà thế gia, môn đăng hộ đối cho huynh, nếu nhà người ta không ưng huynh, mới cân nhắc đến chỗ của Bạch Lê.”

Hắn ta từng nghe mẫu thân nói, mẫu thân của Lương Hữu Tiêu có một chút quyền lực, hai tẩu tẩu cũng không dễ chịu cho lắm.

Lương Hữu Tiêu cười khổ: “Chắc là vậy.”


Sau đó thái độ hắn ta kiên định, đôi mắt tỏa sáng nói: “Nhưng ta sẽ không cưới những nữ tử thế gia đó, mục tiêu của ta chính là sao trời biển rộng.”

Hề Duệ nhướng mày: “Sao trời biển rộng mà Khanh Lạc nhắc tới, đã thành mục tiêu của huynh sao?”

Trước đó Thời Khanh Lạc đã từng nói với bọn họ, sư phụ của nàng đã đi tơi rất nhiều nơi.

Bên kia biển có rất nhiều quốc gia với các chủng tộc khác nhau, có người da trắng, tóc vàng hoặc tóc đỏ.

Ở hải ngoại còn có không ít người dân bản địa sinh sống, chỉ cần dùng đồ ăn hoặc vải dệt là có thể đổi lấy vàng bạc, châu báu.

Có cả hải tặc nữa, dù sao thì nghe cũng cảm thấy rất kích thích.

Thật ra hắn ta không hứng thú với việc ra biển lắm, không ngờ Lương Hữu Tiêu lại để tâm như vậy.

Hắn ta hỏi: “Huynh muốn ra biển à?”

Lương Hữu Tiêu gật đầu: “Không sai, ta muốn ra biển.”

“Gần đây ta đã bắt tay vào làm, chờ tới lúc thích hợp, ta sẽ ra ngoài chinh phục sao trời biển rộng.”

Đôi mắt hắn ta đầy khao khát: “Ta cảm thấy đó mới là nơi ta nên đến.”

Mặc dù Thời Khanh Lạc đã nhấn mạnh những nguy hiểm khác nhau của việc đi biển nhưng mỗi một lần ra biển, sẽ thu được lợi nhuận kếch xù.

Quan trọng là vì hắn ta thích kiểu kích thích như vậy, hơn nữa lại càng tò mò về hải ngoại, muốn được tìm hiểu.

Nếu có thể mở đường làm ăn trên bên, hắn ta sống trên đời cũng không còn gì phải hối tiếc nữa.

Hề Duệ cụng ly với hắn ta: “Vậy ta chỉ có thể chúc huynh thành công, ta không hứng thú với việc ra biển, giờ ta lại thích nghiên cứu máy móc.”

“Ta chuẩn bị học tập từ thợ thủ công của lão Tiêu, tương lai quay về kinh thành mở một xưởng máy móc.”

Hắn ta biết Lương Hữu Tiêu có dã tâm rất lớn, bản thân càng đam mê sự kích thích và đánh cược, cho nên có khuyên cũng vô ích.

Huynh đệ muốn chinh phục biển sao trời rộng, nghe cũng hay đấy. Nếu thành công, lợi ích có được sẽ không thể đong đếm nổi, hắn ta chỉ có thể ủng hộ.

Lương Hữu Tiêu khẽ cười nói: “Vẫn là các ngươi hiểu ta.”

“Ta đã nói việc muốn ra biển với người trong nhà nhưng bọn họ đều phản đối.”

Hắn ta bĩu môi: “Nhưng việc ta đã muốn làm, bọn họ có ngăn cũng không được.”

Hắn ta lại nói: “Đúng rồi, ngươi giúp ta một việc gấp đi.”

Hề Duệ hỏi: “Việc gấp gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi